Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Đang lúc ấy tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi——" Hoắc Doãn Văn nhỏ giọng lên tiếng.

‘Lộp cộp’ một tiếng, cửa phòng mở ra, hai người đàn ông mang theo một cô gái bước vào.

Cô gái mặc chiếc đầm màu đỏ nhạt, làn áo mỏng manh, không che giấu cảnh phong tình chút nào. Chiếc áo ngực màu đỏ ép căng càng làm cho bộ ngực thanh xuân như chảy tràn ra, mãnh liệt nóng bỏng, chưa nói đến gương mặt xinh đẹp nhường ấy!

Cục trưởng Ngụy vừa nhìn thấy, hai con mắt nhấp nháy tựa như chó thấy xương, nhìn chằm chằm canh chừng, miệng cũng quên khép lại!

Hoắc Doãn Văn vừa nhìn thấy biểu cảm của hắn, liền cười cười đứng lên: "Cục trưởng Ngụy, tôi còn có chuyện quan trọng muốn làm, cô ấy sẽ tiếp rượu với ông!"

Cục trưởng Ngụy gật đầu liên tục."Hoắc tổng, anh vội đàm phán làm ăn, kiếm tiền, tôi cũng không làm phiền anh!"

Hoắc Doãn Văn liếc mắt nhìn cô gái: "Tiếp Cục trưởng Ngụy chu đáo, khiến ông ấy vui vẻ, cô sẽ được thưởng.”

"Dạ, Hoắc tổng yên tâm, tôi sẽ tiếp đãi Cục trưởng Ngụy cẩn thận!" Có lẽ cô gái thật sự quá trẻ tuổi, giọng nói nhỏ nhẹ, âm thầm liếc trộm hai người đàn ông!


Hoắc Doãn Văn cũng không quan sát nhiều, dẫn đầu đi ra khỏi phòng, hai người đàn ông cũng theo sát!

‘Rầm ——’ tiếng đóng cửa vang lên.

"Mỹ nữ thật xinh đẹp, tới đây nào!" Cục trưởng Ngụy giống như quỷ chết đói, ôm chầm lấy cô gái, đè cô xuống dưới, đôi tay đói khát vuốt ve khắp người cô gái, cắn mút làn da trắng nõn dưới cổ cô gái từng ngụm từng ngụm.

"Ô ô ——" bị ép chặt trên ghế sa lon, cô gái ép sát cơ thể gã, bật ra tiếng kêu vừa như khóc thút thít vừa như hưng phấn ——

***

"Hoắc tổng, mấy ngày không gặp ——"

Một giọng nói đầy nữ tính đột ngột cất lên, khiến Hoắc Doãn Văn dừng bước.

Nhìn thấy Vương Thiến, trợ lý đối ngoại của thị trưởng Tả, Hoắc Doãn Văn lộ vẻ mặt hơi chần chờ. "Cô chưa đi nghỉ?"

"Nhớ anh, em không ngủ được!" Vương Thiến uốn éo cái mông đi về phía Hoắc Doãn Văn, khoé mắt đong đưa.


Hoắc Doãn Văn nhếch khóe miệng lên, lạnh nhạt cười một tiếng. Mở cửa phòng ra, ánh mắt anh thâm thúy dừng lại ở trên người Vương Thiến. "Vào đi, uống vài ly!"

"Ha ha ——"

Vương Thiến theo Hoắc Doãn Văn đi vào trong phòng!

“Phòng tổng thống' quả nhiên vừa hào hoa, xa hoa lại tràn đầy phong cách uy nghiêm, tựa như chính chủ nhân của nó. Trên quầy rượu trưng bày nhiều loại rượu nổi tiếng, với các vỏ chai được thiết kế tinh xảo hoàn mỹ.

Hoắc Doãn Văn nâng ly rượu lên, chạm vào ly của Vương Thiến một tiếng keng thanh thúy.

"Tối hôm nay cô chịu nhiều uất ức rồi!" Hoắc Doãn Văn nói xong, uống cạn rượu trong ly.

Vương Thiến cũng một hơi uống cạn sạch rượu, mờ ám nhìn chằm chằm Hoắc Doãn Văn. "Vì anh, chịu uất ức cũng không có gì! Anh yên tâm, em sẽ không hở gì với thị trưởng Tả!"

Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái! Mặc dù gã họ Ngụy chỉ là một cục trưởng cục nhà đất, nhưng dùng hắn cũng có chỗ tốt, lại không bỏ ra quá nhiều tiền!

Vương Thiến đăm đắm nhìn người đàn ông trước mặt!

Cô năm mười chín tuổi bị cha dẫn đến khách sạn bắt bán thân, vào thời điểm nguy hiểm, cô mặc áo ngủ tìm cách trốn chạy, đúng lúc được Hoắc Doãn Văn cứu. Sau đó anh giúp cô đủ học phí học xong đại học. Tốt nghiệp rồi, cô theo làm việc bên Hoắc Doãn Văn!

Chỉ cần là chuyện của Hoắc Doãn Văn, cô nhất định toàn lực ứng phó!

Coi như là hồi báo ân tình của anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận