Tia sáng yếu ớt của hoàng hôn nhập nhoạng rọi lên hai bóng dáng quấn nhau trên giường.
Áo choàng tắm của Diệp Vũ Nghiên đã xộc xệch rơi xuống, dáng người lồi lõm khiêu gợi, quỳ trước ngực Hoắc Doãn Văn. Mười ngón tay xinh đẹp của cô sờ soạng từ cần cổ nam tính màu đồng của Hoắc Doãn Văn cho đến khuôn ngực rộng. Từng cử chỉ nhẹ nhàng, lướt qua mọi ngóc ngách, trêu đùa những nơi nhạy cảm nhất.
Cô hất mái tóc dài uốn lượn của mình ra sau, lộ ra dung nhan kiều mị, sóng mắt long lanh, đầu lưỡi hồng chậm rãi cúi sát tới nơi nam tính nhất. Mở rộng khuôn miệng, Vũ Nghiên ôm trọn lấy tiểu vật quyến rũ ấy.
Bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh cự vật.
Công phu trên giường của Diệp Vũ Nghiên không tồi. Cô hiểu rõ phải yêu chiều người đàn ông như thế nào.
Nhưng là hôm nay cô rõ ràng đã cố hết sức, miệng đu đưa mệt mỏi, môi lưỡi khô không khốc, mà bên dưới vì kích tình đã lai láng ướt đẫm, theo bắp chân chảy xuống, thế nhưng người đàn ông không một chút kích động.
Nhìn cô gái dùng tất cả vốn liếng khiêu khích vật nam tính của mình, Hoắc Doãn Văn đẩy cô ra :"Đủ rồi, cứ như vậy đi!"
Ngã vật xuống giường, Diệp Vũ Nghiên không chỉ thất vọng, mà còn cực kỳ khó chịu. Cô hiện tại cần anh thỏa mãn… nhưng anh
"Doãn Văn, hôm nay anh sao vậy ? Như thể có chuyện khiến anh xao nhãng."
Hoắc Doãn Văn kéo áo choàng tắm khoác vào người. Mái tóc rối tung càng lộ vẻ gợi tình. Anh ngồi dậy, dựa vào đầu giường, tâm phiền ý loạn đốt một điếu thuốc.
"Em về trước đi!"
"Không vui sao? Có gì phiền lòng, em giúp anh giải tỏa!" Diệp Vũ Nghiên chưa từ bỏ ý định, bò đến bên cạnh Hoắc Doãn Văn, dựa vào lồng ngực của anh.
Cô đi theo anh đã có một năm nay rồi, cho đến giờ anh chưa bao giờ giống như bây giờ ‘ nửa mềm không cứng rắn’. Trực giác phụ nữ khiến cô cảm thấy, người đàn ông này nhất định đã để ý người con gái khác.
Mặc dù quan hệ của bọn họ rất rõ ràng, hợp đồng " quan hệ " rất sòng phẳng. Nhưng suốt thời gian qua, Hoắc Doãn Văn cũng không đi tìm người con gái khác, nên cô cứ cho rằng mình trong lòng anh cũng có chút phân lượng. Ỷ vào đó, cô cho mình cái quyền tò mò.
Chỉ là, cô hiển nhiên quá đánh giá cao vị trí của mình trong lòng người đàn ông này!
Hoắc Doãn Văn dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, phun ra một ngụm khói, lạnh giọng : "Tôi không có thói quen cùng người đàn bà xa lạ tâm sự !"
Giọng điệu của anh không châm chọc, không tức giận, chỉ rất thản nhiên nói sự thật.
Thái độ của anh làm cho người khác giận lên, chỉ trích anh, lại đủ để cho một người phụ nữ mất hết thể diện.
Diệp Vũ Nghiên ngượng ngập, không biết đối đáp thế nào. Người đàn ông này thật quá vô tình, cô phục vụ hắn một năm này rồi, mặc dù họ cũng không phải ngày ngày lên giường, nhưng ít ra mỗi tuần cũng có một hai lần chứ? Hắn dám nói không biết nàng!
"Thật xin lỗi, vậy em đi trước, nhớ em thì gọi nhé!" Diệp Vũ Nghiên hôn vội lên má Hoắc Doãn Văn, rồi vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào và biến mất.
Người đàn ông này là " kho tiền " của cô, chọc giận hắn chỉ mau chóng chấm dứt sự nghiệp của mình cùng tiền bạc!
Trong phòng, Hoắc Doãn Văn phiền não xoa mặt.
Đáng chết ——
Thế nào đang cùng Diệp Vũ Nghiên dây dưa, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh tươi cười của một cô gái, Nhan Như Y, xua đuổi cũng cứ bám chặt lấy anh.
Quỷ thần xui khiến, anh lại mở máy vi tính ra, đăng nhập vào QQ và bấm vào hình đầu cá nhỏ.