Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Lúc trở về anh lái xe, mặc dù mùi rượu vẫn nồng nặc, khuôn mặt đỏ bừng.

Anh vẫn trầm mặc không nói lời nào, trong xe không khí ngày càng nặng nề!

Rõ ràng là muốn anh đừng ngó ngàng tới, nhưng một người như vậy sao lại để cô nhớ nhung không quên được? Cô sẽ vì một lần vô tình gặp lại mà rung động!

Nhưng những lời khinh thường anh mới nói, cô tự cấm mình không “nhìn hắn cười khúc khích, hoặc sẽ cùng anh nói chuyện trên trời dưới đất!”

Ngồi xe của anh, được anh đưa về nhà, cô dường như vào thế bất đắc dĩ.

“Việc làm mới vẫn thuận lợi chứ?" Anh rốt cuộc phá vỡ trầm mặc, nhìn cô một cái, hỏi!

"Tạm được!" Nàng lạnh lẽo chỉ nói hai chữ, cũng không muốn tiếp tục đề tài!

"Nếu như trong cuộc sống có gì khó khăn, có thể nói ra ——"


"Hoắc tổng, cám ơn ý tốt của anh. Chỉ là anh có thể là hiểu lầm, tôi đến Đế Hào làm việc không phải vì tiền, mà là vì bạn! Không sai, tôi là người nghèo, nhưng chưa đến mức ngửa tay xin tiền ai!" Nhan Như Y tức giận gầm gừ.

Cô sẽ không để ai khi dễ cô, nhất là người đàn ông trước mặt.

Đối với biểu hiện không thân thiết của cô, Hoắc Doãn Văn không có biểu hiện tâm tình gì, trước sau như một tao nhã lịch sự, hỉ nộ không lộ. "Em có em trai hay em gái à?"

Thái độ tu dưỡng tốt của Hoắc Doãn Văn khiến cho Nhan Như Y cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá. Cô không thể không khôi phục lại cách nói chuyện bình thường: "Trong nhà còn một em trai và một em gái!"

"A, vẫn còn ở đi học sao? Học hành như thế nào?" Anh tiến thêm một bước. Thật ra, đối với gia đình cô, anh đương nhiên hiểu rất rõ! Nhưng anh không muốn nói cho nàng biết, mình chính là “Un¬cle”, người đã giúp đỡ cô đi học nhiều năm nay.

"Hai đứa nhỏ học rất tốt, xếp thứ nhất thứ hai toàn huyện, năm nay cùng nhau thi tốt nghiệp trung học, thi Quốc Nội đạt hạng nhất cũng không thành vấn đề!" Nhan Như Y tự hào!

"Này, cần rất nhiều tiền học phí, đúng không?" Hoắc Doãn Văn hỏi thăm, theo thói quen hơi ngả người về phía cô, kéo gần cự ly giữa hai người lại!


Nhan Như Y trong nháy mắt cảm thấy mình được hơi thở nam tính của anh bao bọc, không cách nào khống chế , tâm hoảng ý loạn cả lên!

Thật là những cảm xúc xa lạ. Từ nhỏ, thường đại biểu học sinh toàn huyện, thi hùng biện, vô luận ở tình huống nào cũng bình tĩnh, thành thục. Vậy mà lần nào đối mặt với anh cũng hốt hoảng?

"Dạ!" Cô không thể không thừa nhận khó khăn này. Cô quay mặt ngắm ngoài cửa sổ, không muốn mình sẽ không còn là mình!

Lúc này, Hoắc Doãn Văn giải thích."Cho nên anh mới nói, em có gặp khó khăn gì có thể nói cho anh biết. Anh có thể giúp em! Có lẽ em hiểu lầm ý anh. Anh cũng không sỗ sàng bảo sẽ cung cấp tiền cho em. Em là một cô gái tốt, anh nguyện ý giúp em bằng cách giúp em một ít công việc tốt!"

"Cám ơn, em thật sự không cần, bình thường em cũng nhận làm thêm vài việc." Nhan Như Y vội cự tuyệt. Người đàn ông này giống như ma túy, một khi dính vào rất dễ dàng bị nghiện. Mấy ngày nay cô vất vả mới “đá văng anh” ra khỏi đầu, cô không muốn mình lại rơi vào!

Tiền nơi nào cũng có thể kiếm được, tại sao phải gặp gỡ anh hàng ngày.

“Tốt lắm!" Anh gật đầu một cái, kết thúc đề tài đang nói!

Nhan Như Y vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, hi vọng nhanh về đến nhà!

Nhưng ngay lúc đó, bụng cô đột nhiên đau đớn kịch liệt, cô cúi gập người, ôm bụng——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận