Giống như trong ngày mùa hè, mưa to gió lớn đột nhiên trút xuống, Nhan Như Y vừa cảm nhận cơn đau, lập tức liền đau nhức vô cùng, cơ hồ không thể thở được!Bả vai của cô run rẩy, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán.
Đang lái xe Hoắc Doãn Văn phát hiện có cái gì không đúng, vội vàng dừng xe lại: “Như Y, em sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?” Anh kéo cô tựa vào cánh tay mình.
Lúc này, mặt Như Y trắng toát, trán ướt đẫm mồ hôi, đau đến mắt cũng không mở ra được."Không sao, bụng của em bị đau chút thôi, nghỉ một lát sẽ tốt, anh lái xe đi!" Cô run run nói, không muốn đem thêm phiền toái lại cho anh.
Hoắc Doãn Văn tìm kiếm bàn tay cô, da lạnh như băng."Anh đưa em đến bệnh viện!"
"Không, thật không cần!" Như Y ngăn cản, chỉ muốn nói cho anh biết, không sao, về nhà uống thuốc giảm đau là được, nhưng cơn đau nhói ở bụng khiến cô nói không ra hơi. Đau đến mông lung, cô nhìn anh quay đầu xe, lái đến bệnh viện gần đó.
Chiếc Mercedes nhanh chóng lao vào cổng bệnh viện lái vào bệnh viện, thắng gấp trước cửa phòng cấp cứu. Hoắc Doãn Văn nhanh chóng xuống xe, vòng qua tay lái phụ, kéo cửa ra, ôm Như Y xuống!
"Tổng giám đốc, để tôi!" Theo ở phía sau, trợ lý Triệu chạy tới, nói!
Hoắc Doãn Văn đem Nhan Như Y ôm vào ngực."Không cần, anh vào trước liên hệ bác sĩ đi!"
"Dạ!" trợ lý Triệu vội vàng tông cửa vào phòng cấp cứu, tìm bác sĩ trực.
Như Y không có chờ lâu một phút, được Hoắc Doãn Văn đưa vào phòng cấp cứu!
"Bác sĩ, cô ấy đau bụng dữ dội, có phải viêm ruột thừa cấp hay không?" Hoắc Doãn Văn đứng ở một bên hỏi, lo lắng. Vẻ mặt rối bời không lời nào có thể miêu tả được!
Nằm trên giường bệnh, Nhan Như Y mặt đỏ bừng, cô thật muốn tìm chỗ trốn. Cô nào có viêm ruột thừa a!
Bác sĩ nữ cẩn thận xem xét, sau đó buông ống nghe xuống, cẩn thận dò hỏi."Tháng trước cô bị là ngày nào?"
"Là ngày mười tháng ba!"
"A, vấn đề không lớn, chỉ là đau bụng do kinh nguyệt, một hồi y tá tiêm thuốc giảm đau cho cô! Về nhà nhớ chú ý ăn uống nghỉ ngơi, từ từ sẽ bớt đau bụng!" Nữ bác sĩ vừa nói vừa ghi đơn thuốc!
Hoắc Doãn Văn nghe được lời của bác sĩ, vẻ mặt khẩn trương buông lỏng không ít, nhìn Nhan Như Y một cái."Vậy anh ra ngoài chờ em!"
Cô cảm thấy gò má mình nóng phừng phừng, không cần soi gương cũng biết bộ mặt nhất định đỏ bừng. Cô cũng không dám nhìn anh, gật đầu một cái."Dạ!"
Anh còn không mau ra ngoài, cô thiệt xấu hổ mà!
Nhưng Hoắc Doãn Văn hình như cố ý trêu chọc cô. Vừa bước ra cửa, anh xoay người lại hỏi thăm cô: “A, đúng rồi, em chuẩn bị băng vệ sinh chưa? Nếu chưa, anh nhờ người đi mua ngay!"
"Không cần, không cần, trong túi em có!" Nhan Như Y vội vàng trả lời, sau đó nhắm tịt hai mắt lại.
Trời ạ, người đàn ông này không nên hỏi phải cặn kẽ như vậy, có được hay không!