Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

"Được! Được! Cháu thật sự rất thích ông cố râu bạc, về sau vào lễ Giáng Sinh, cũng không cần đi xem những ông già Noel đeo râu giả kia nữa rồi, bởi vì, trong nhà có một ông già Noel, lại còn có thể ngày ngày nhìn thấy! Quá tuyệt vời!" Nhìn Kỳ Kỳ cùng Cung lão gia hai người cùng nhau chơi đùa. Tống Tâm Dao hốc mắt đỏ lên.

Rời đi Kỳ Kỳ, cô có thể sao? Cô thật sự cảm thấy một chút khả năng cũng không có, bảo cô rời đi Kỳ Kỳ, đó không phải là muốn mạng của cô sao?

Không có Kỳ Kỳ, cuộc sống của cô sẽ trở nên như thế nào? Chính cô cũng không dám suy nghĩ, nhưng mà, nếu như không rời đi Kỳ Kỳ, cô sẽ phải gả cho người đàn ông trước mắt này.

Anh rất ưu tú, nhưng anh cũng không thương cô.

Cho tới nay, cô cũng chỉ hi vọng có thể tìm được một người đàn ông yêu mình, thương mình để kết hôn. Nhưng sau khi sinh hạ Kỳ Kỳ, cô đã không còn nghĩ như vậy nữa rồi bởi vì, cô hi vọng vẫn cùng Kỳ Kỳ sống cùng nhau, cho đến khi Kỳ Kỳ trưởng thành, đợi đến lúc nó kết hôn, sau đó, cô sẽ gặp giúp nó chăm sóc con, cứ như vậy mà sống qua ngày, đó là suy nghĩ của cô kể từ khi có Kỳ Kỳ, nhưng bây giờ thì sao? Có phải tất cả đều phải thay đổi hay không?

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỳ Kỳ, cô sẽ cảm thấy cuộc sống như thế mới có ý nghĩa. Nhưng khi không nhìn thấy Kỳ Kỳ, cô có thể sẽ mất đi tín niệm đối với sinh tồn.

Nhưng, chỉ cần có Kỳ Kỳ bên cạnh, gả cho một người đàn ông không thương mình, vậy thì như thế nào?

"Cung tiên sinh. . . . . ."

"Muốn nói cái gì? Đợi một lát, nói trước mặt ông nội cùng Kỳ Kỳ đi!" Anh cũng có chút lo lắng, sợ cô sẽ chọn vế thứ hai, nhưng mà, anh còn sợ hơn đó là cô sẽ chọn không cần Kỳ Kỳ.

Hiện tại có bao nhiêu cô gái, chỉ cần đưa tiền, muốn bọn họ không có một chút xíu quan hệ gì với mình cũng có thể, chứ đừng nói là chỉ có Tống Tâm Dao trước mắt, anh cũng không hiểu rõ cô là người như thế. Cô có thể cũng sẽ giống như những người phụ nữ kia, có thể chỉ cần tiền, mà không cần đến đứa con ruột thịt của mình. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Mặc dù anh sợ nghe thấy cô nói: ‘ sự lựa chọn của tôi là để Kỳ Kỳ lưu lại, tôi cầm theo tiền rời đi, về sau không bao giờ gặp Kỳ Kỳ nữa. ’

Nếu như cô là một người phụ nữ như vậy, anh cảm thấy giữ cô ở lại nhà họ Cung cũng không phải là một việc tốt.

Có lẽ, sẽ chỉ làm cô có hứng thú đối với tiền của nhà anh, chứ không phải chăm sóc cái nhà này thật tốt.

"Được!" Đi theo phía sau anh, bọn họ cùng đi xuống lầu.

"Mẹ, ông cố nói, chúng ta có thể ở đây, hơn nữa con còn có thể chơi với ông cố râu bạc nha!" Vào lúc này, nó thật sự chỉ là một đứa bé, không có một chút dáng vẻ trưởng thành. Vào một số thời điểm, nó sẽ đặc biệt trưởng thành, làm cho người ta không biết phải đối mặt với đứa bé này như thế nào.

"Ừ!" Tống Tâm Dao chỉ là đáp một tiếng, nhìn ông cùng Kỳ Kỳ một lát, mới nói: "Ông, cháu đồng ý cùng anh Cung kết hôn, ông chọn ngày đi!"

Mặc dù là đã sớm nghĩ tới kết cục này, nhưng mà trong lòng của Cung Hình Dực vẫn vui mừng một lúc lâu, ít nhất anh không có nghe thấy cô muốn cự tuyệt.

"Tốt! Tốt! Cung gia rất lâu không có chuyện vui rồi ! Ông sẽ chọn ngày tốt, đón cháu vào cửa!" Ông vui mừng xóa bỏ lo lắng, ông còn có chút sợ, Tống Tâm Dao sẽ cự tuyệt cùng Cung Hình Dực kết hôn, không ngờ cô lại đồng ý.

"Chỉ là, trước khi kết hôn, cháu muốn về nhà mẹ đẻ ở." Nếu muốn kết hôn, cô cũng nên thông báo cho cha mẹ biết.

"Tốt! Chỉ là, cháu phải thường xuyên mang Kỳ Kỳ trở lại chơi, nếu không ông sẽ rất nhớ đứa cháu nhỏ vô cùng này." Tống Tâm Dao gật đầu một cái, ông đồng ý làm cho cô rất vui vẻ, ít nhất ông không có nói muốn để Kỳ Kỳ rời khỏi bên cạnh cô, như vậy là được rồi.

"Em có thể về nhà mẹ đẻ, nhưng là không cho phép em chạy trốn tiếp, em cũng không thể trốn được. Nếu có người biết em là cháu dâu tương lai của nhà họ Cung, tất cả truyền thông sẽ chạy đến quấy rầy cuộc sống của em và Kỳ Kỳ, cho nên, lúc em ở lại nhà mẹ đẻ, anh sẽ phái người bảo vệ bọn em." Nói dễ nghe là bảo vệ, nói khó nghe chút, chính là giám thị bọn họ.

Không để cho bọn họ chạy trốn, cái cô Tống Tâm Dao này, trong lòng đang suy nghĩ gì, anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, cũng không biết đến lúc nào thì anh mới hiểu rõ cô. Nhưng là, hiện tại, còn chưa thể quá yên tâm về cô.

Bốn năm trước, cô có thể sau khi trộm con của anh liền rời đi nơi này.

Bốn năm sau, cô vô cùng có khả năng lại một lần nữa mang theo đứa bé của anh rời đi.

Anh bình tĩnh nói ra quyết định. Người phụ nữ này, không hiểu rõ ràng , anh vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!

"Tôi biết rồi!" Tống Tâm Dao ở trong lòng len lén mắng, tên đàn ông đáng chết này, có phải suy nghĩ quá nhiều rồi hay không?

Chẳng lẽ biết cô sẽ có khả năng mang theo Kỳ Kỳ rời đi khỏi đây hay sao?

Vậy có phải anh thật rất lợi hại hay không?

Chuyện này cũng biết!

Cô thật sự có ý nghĩ đó, đợi đến sau khi trở lại nhà mẹ, một lần nữa mang theo Kỳ Kỳ, xách hành lý, đi cách xa nơi này.

Cô căn bản cũng không muốn cùng anh sống cùng nhau, bởi vì, cô đối với anh, không biết là có cảm giác gì.

Không thể nói là thích cũng không thể nói là ghét, nhưng nếu không thì đây là tình cảm gì.

"Tối nay ở lại đây đi! Để Kỳ Kỳ chơi với ông nội, em cũng nên bồi anh thật tốt!" Cung Hình Dực mập mờ nói, nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra ở trong phòng là anh liền muốn cười.

Chỉ là không biết, khi anh chân chính đè cô dưới thân thể mình, cô sẽ phản ứng như thế nào?

Là hoảng sợ? Là lo lắng? Là khẩn trương? Là sợ hãi kêu? Hay còn là cái gì?

Anh thật đúng là rất muốn biết, như vậy thì đến tối, thử một chút xem sao. . . . . . . . . . . .

Xem xem cô sẽ có phản ứng như thế nào!

"Ách. . . . . ." Cô im lặng, nhìn Cung Hình Dực một lát, sau đó liền cúi đầu.

Nghĩ thầm: cái tên Cung Hình Dực này rốt cuộc là đang có ý đồ gì? Nhìn trong mắt anh, tràn đầy gian trá, xem ra lúc tối, cô phải cẩn thận một chút!

*

Tống Tâm Dao sợ nhất là đến ban đêm, sau khi ăn cơm tối xong, ông nội liền lôi kéo Kỳ Kỳ đến trong phòng của mình, bảo là muốn cho nó xem đồ tốt gì đó, Kỳ Kỳ vốn rất tò mò, liền hưng phấn đi theo ông vào trong phòng.

Mà Tống Tâm Dao ngồi ở trong phòng khách, ngay cả nhẹ nhàng rời khỏi vị trí cũng không dám. Toàn thân căng thẳng ngồi ở trên ghế sa lon, sau khi Cung Hình Dực ăn cơm xong cũng chạy tới bên cạnh cô ngồi xuống.

Nhìn thấy cả người cô căng thẳng, anh lại cảm thấy buồn cười.

"Ở bên cạnh anh, khẩn trương như vậy sao?" Cung Hình Dực buồn cười mở miệng hỏi.

Người phụ nữ này, quả thực rất thú vị, trong óc không biết đều nghĩ những thứ gì, luôn có thể làm cho anh lấy trêu chọc cô là niềm vui thú.

Cùng cô gái này ở chung một chỗ, cảm giác không giống như là cùng cái bình hoa kia ở chung một chỗ.

Lúc ở cùng Cao Cầm Nhã, anh liền cảm giác, bên cạnh mình là một cái bình hoa danh quý, đánh không được, chửi cũng không được, trêu chọc càng không được.

Mà bên cạnh cô gái này, giống như là một ngọn cỏ dại kiên cường, chết lại sinh, sinh lại chết.

Vô luận anh có trêu chọc cô thế nào chỉnh cô thế nào, cô vẫn như cũ không chết.

Ngược lại anh có chút hứng thú với cô gái kiên cường đánh không chết này .

"Không có, không có. . . ." Cô không thể làm gì khác hơn là dịch chuyển một chút, nhưng Cung Hình Dực làm sao có thể bỏ qua cho cô, dĩ nhiên cũng dịch chuyển theo cô, lần này hai người ngồi rất gần nhau.

Anh dựa gần vào, khiến Tống Tâm Dao có cảm giác tim đang đập rộn lên, cô thật sự rất khẩn trương, người đàn ông này, luôn là mang theo một loại kích động khó kháng cự như vậy.

"Không có? Có thật không?" Cung Hình Dực đưa mặt lại gần cô hơn chút nữa, khuôn mặt của hai người gần như dán chặt lại với nhau.

“Ừ!" Tống Tâm Dao lui về phía sau một chút, nhưng là đã đến mép ghế, căn bản là đã không có biện pháp tiếp tục lùi lại.

Nếu như lùi nưac, cô sẽ ngã xuống đất nha, nhưng Cung Hình Dực vẫn dựa sát vào cô.

"Nếu như không khẩn trương , làm sao em vẫn tránh?" Anh cố tình không hiểu.

"Chỉ là, hơi nóng, hơi nóng!" Cô hình như rất đồng ý với câu trả lời của mình, một mực gật đầu.

Cung Hình Dực thật rất muốn cười to lên, người phụ nữ này, đúng là rất có tài, có thể làm cho anh kích động muốn cười to.

"Nóng à?"

"Đúng!"

"Vậy anh dẫn em đi đến một nơi, nơi đó sẽ không nóng." Nói xong, Cung Hình Dực liền kéo Tống Tâm Dao đi lên lầu.

Nhìn mọi thứ trước mắt , Tống Tâm Dao chỉ cảm thấy, mình quá ngu rồi, cư nhiên cứ như vậy để cho anh đánh lừa đi lên trên.

Không sai!

Bọn họ đến không phải chỗ khác!

Chính là phòng của Cung Hình Dực, buổi chiều, chuyện đã xảy ra ở trong phòng này bây giờ nhớ lại cô còn cảm thấy đỏ mặt.

Gian phòng này, được dọn dẹp rất sạch sẽ, màu trắng cách điệu, gian phòng mang đậm hương vị cuả phái nam.

Chỉ là, hiện tại ở trong phòng của anh, cô cảm thấy quá nguy hiểm!

"Phòng khách ở nơi nào? Đưa tôi tới đó đi!" Cô ‘ hì hì ’ cười cười, hay là đi phòng khách ngủ, tương đối an toàn.

Cô cũng không muốn giống như bốn năm trước cùng anh xảy ra chuyện như vậy.

"Phòng khách? Không có phòng khách." Buổi tối, nhất định anh sẽ không để cho cô đi phòng khách ngủ.

"Không có phòng khách?" Cô kinh ngạc nhìn anh, phòng ốc lớn như vậy, anh lại nói với cô là không có phòng khách, cô thật sự không tin.

"Đúng! Không có phòng khách!" Cung Hình Dực lặp lại một lần nữa, anh đã nói rồi thì sẽ không bao giờ lặp lại lần thứ hai, mà người phụ nữ này khiến cho anh phá lệ.

"Anh không có nói đùa với tôi chứ!" Anh là đang cùng cô đùa giỡn sao, nhất định là nói đùa cô. Tuyệt đối là đùa giỡn!

"Anh nói nghiêm túc!"

Trời ơi! Mau cứu cô đi! Người đàn ông này, tại sao như vậy a!

"Chẳng lẽ, tối nay, tôi với anh phải. . . . . ." Tống Tâm Dao chỉ chỉ vào anh vừa chỉ chỉ mình, sau đó chỉ chỉ giường.

"Đúng a! Chúng ta cũng không phải là chưa từng cùng nhau ngủ qua, không có vấn đề gì, đứa bé cũng đã lớn như vậy, em còn xấu hổ sao?"

"Sao. . . . . . Sao. . . . . . Người nào xấu hổ hả?" Thật là vịt chết còn mạnh miệng!

"Đúng, không phải em xấu hổ, anh xấu hổ, được không?" Nhìn bộ dạng như con rùa rụt cổ của cô, anh thật sự rất vui vẻ a!

Xoay người, từ trong tủ quần áo, lấy ra một cái áo choàng tắm mới tinh, để lên trên giường, nói: "Đây là áo choàng tắm, phòng tắm ở kia, tự đi tắm đi!" Anh còn có một chút sự vụ phải xử lý cho tốt trước đã, mới có thể ngủ, mà thư phòng ở ngay tại trong phòng.

"Anh đi đâu?" Cô đột nhiên có chút muốn biết, anh muốn đi đâu?

"Nghĩ muốn cùng anh cùng nhau tắm sao?" Cung Hình Dực phát hiện, lúc ở cùng với cô, anh không thể nghiêm chỉnh được.

". . . . . . Ai muốn với anh cùng nhau tắm!" Tống Tâm Dao thật muốn đánh bàn tay của mình, không có việc gì đi quản hắn khỉ gió làm cái gì?

Cầm áo choàng tắm lên hướng toilet đi tới.

Lôi kéo rương hành lý ở bên giường, cô liền vào phòng tắm.

Cung Hình Dực đứng nhìn cô, khóe miệng khẽ giơ lên, thấy cô tiến vào phòng tắm, liền xoay người đi vào thư phòng.

*

Kỳ Kỳ ở trong phòng ông cố, sau khi thưởng thức hết tất cả đồ cổ, liền đưa ra một cái kết luận: "Ông cố, những thứ đồ cổ này, có thể bán được rất nhiều tiền!"

"Ha ha ha. . . . . ." Cung lão gia cười to, lần đầu tiên có người sau khi xem xong đồ cổ của ông, lại nói là một câu nói như vậy. Những người trước kia đã được xem qua, cũng sẽ cầm những thứ đồ cổ này mà cảm thán: "Đồ tốt a! Đồ tốt!"

"Có phải đúng hay không ạ?" Ngước đầu nhỏ bé lên nhìn ông nội Cung Hình Dực, Cung Thiên Kích.

"Đúng! Đúng!" Cung Thiên Kích ôm lấy Kỳ Kỳ, hai người đi vào trong phòng.

"Kỳ Kỳ, buổi tối có muốn cùng ông cố cùng nhau ngủ không?"

"Kỳ Kỳ, muốn ngủ cùng mẹ!" Bé cho tới nay, cũng không có rời khỏi mẹ, chỉ khi có mẹ ở bên người bé mới ngủ được.

"Kỳ Kỳ ngoan, cha có chuyện muốn nói với mẹ cháu, chúng ta không nên đi quấy rầy bọn họ! Có được hay không?" Cung Thiên Kích nào biết, bộ dáng Kỳ Kỳ lúc có chút trưởng thành, sẽ làm Cung Hình Dực không có cách đối phó. Cũng không biết, Cung Thiên Kích có phương pháp áp chế tên tiểu quỷ này hay không.

"Ông ấy sẽ không làm chuyện xấu đối với mẹ cháu chứ?" Kỳ Kỳ nhìn Cung Thiên Kích, có chút lo lắng.

"Ha ha ha, làm sao có thể chứ? Mấy ngày nữa, mẹ cháu với cha cháu sẽ kết hôn, cha cháu làm sao sẽ làm chuyện xấu đối với mẹ cháu chứ? Sẽ thật tốt thương mẹ cháu đấy!" Cung Thiên Kích không thể nhớ, hôm nay mình đã cười lần thứ mấy rồi.

"Không được, cháu muốn đi bảo vệ mẹ, ai biết, Cung Hình Dực có thể làm chuyện xấu đối với mẹ cháu hay không!" Kỳ Kỳ vẫn là không yên lòng.

"Kỳ Kỳ, cháu có tin tưởng ông cố không?" Kỳ Kỳ gật đầu một cái, mặc dù nó tin tưởng Cung Thiên Kích nhưng là, vẫn còn có chút lo lắng.

Nó không yên lòng chính là không yên lòng. Thế nào cũng không yên lòng!

Đợi chút. . . . . . . . . .

Cậu nhớ rõ ràng, lần trước nhìn thấy Cung Hình Dực là đi cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc dù không có xinh đẹp bằng mẹ, nhưng là cũng rất được, ông ta còn vui vẻ mời người phụ nữ đó ăn cơm!

Cậu vẫn còn nhớ, người phụ nữ kia, hình như là vợ chưa cười của Cung Hình Dực.

Nếu là vị hôn thê của ông ta, ông ta tại sao có thể cùng mẹ nó kết hôn đây?

Cái người phụ nữ kia, nhất định sẽ không bỏ qua cho mẹ .

Mẹ có lúc mơ hồ muốn chết, không nhớ ông ta cùng cái người phụ nữ kia có hôn ước sao?

"Không được, cháu muốn đi tìm mẹ!" Nói xong, Kỳ Kỳ liền chạy ra ngoài, nó mới vừa có ở cửa nhìn lén xuống, biết bọn họ vào gian phòng nào, chạy đến bên ngoài phòng, bé liền"Đông đông đông" đập cửa.

Chỉ tiếc, cách âm của phòng này siêu tốt, căn bản là không nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, trừ khi ấn vào chuông cửa phía bên trên, mới có thể làm cho người ở bên trong nghe được.

Kỳ Kỳ vỗ một lúc lâu, lòng bàn tay cũng đã hồng hồng lên, đau đến muốn khóc.

Nhưng là, vẫn không có người nào tới mở cửa, Cung Thiên Kích theo tới nhìn tay nhỏ bé của nó đỏ hồng thì đau lòng gần chết.

Hết chương 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui