Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Bầu trời thật quang đãng.

Gió chậm rãi lay động những bông hoa trên giàn hoa trồng ở ngoài lan can.

Đứng ở vườn hoa không trung tầng thứ năm mươi của khách sạn ngắm xuống, tất cả lầu dưới đều có vẻ hết sức nhỏ bé

Đông Lí Lê Hân yên lặng ngồi ở một vị trí dán chặt trước lan can, vừa thong thả thưởng thức cà phê, vừa chẳng có mục đích ngắm nhìn phương xa. Lúc này, hắn đang đợi một người, một người khống chế được hành động tự do của Lan Sơ và đứa bé.

Ngày hôm qua sau khi đã điều tra xong thân phận của đối phương, hắn cũng đã thông qua đường giây hữu hiệu, gửi lời mời đến người kia. Nếu như hắn chỉ là một người bình thường, có lẽ đối phương sẽ không đến nơi hẹn. Nhưng hắn là CEO tập đoàn Đông Lí, tin tưởng đối phương cũng sẽ không cự tuyệt lời mời của hắn. Về phần đối phương khi nào đến, sau khi đến có hay không sẽ đối với hắn tiến hành quan sát một đoạn thời gian. Vậy hắn cũng không thể biết được, cũng sẽ không lãng phí thời gian cùng tinh lực đi suy tính. Hắn chỉ muốn nhất định bảo trì chút thoải mái trước mắt này, tin tưởng đối phương sẽ rất nhanh xuất hiện.

Quả nhiên, Đông Lí Lê Hân mới uống xong nửa ly cà phê, thì có một người không nhanh không chậm đi tới bên cạnh hắn. "Xin hỏi, là Đông Lí tiên sinh sao?"

Đông Lí Lê Hân ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười lễ phép, lên tiếng: "Là tôi. Mẫn tiên sinh mời ngồi."

"Không biết Đông Lí tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?" Mẫn Huyên hỏi trực tiếp, CEO tập đoàn Đông Lí tự mình chạy đến bên này tìm hắn. Thật sự là có chút ly kỳ. Ngày trước, Hồng Vận cùng Đông Lí chưa bao giờ có bất kỳ liên lạc.

"Mẫn tiên sinh cũng chưa có dùng cơm đi, không bằng cùng nhau ăn một bữa?" Đông Lí Lê Hân đáp phi sở vấn, thời gian vừa tới bữa trưa, tại sao có thể không cùng ăn đây? Chuyện của Lan Sơ và đứa nhỏ, là nhất định phải nói. Chỉ là, đối phương đã ở trước mắt hắn rồi. Tỉnh táo xử lý, dĩ nhiên không phải chuyện xấu.

"Được." Mẫn Huyên gật đầu một cái, không hề hỏi thăm cái gì nữa. Dù sao người hắn đối mặt là Đông Lí Lê Hân, không cần vội vàng như vậy.

Lấy được đáp ứng của Mẫn Huyên, Đông Lí Lê Hân giơ tay lên gọi phục vụ. Sau khi hai người gọi xong món ăn, Đông Lí Lê Hân liền không nói thêm gì nữa, tiếp tục nhàn hạ uống cà phê của hắn.

Thấy thế, Mẫn Huyên cũng không nói chuyện. Người muốn nói chuyện không nóng nảy, hắn nóng nảy làm gì.

Hai người cứ yên lặng ngồi như vậy, cho đến khi phục vụ đem bữa ăn toàn bộ dâng đủ, thời điểm hai người bắt đầu cùng ăn, Đông Lí Lê Hân mới giống như tán gẫu mở miệng nói chuyện.

"Trong khoảng thời gian này, vợ và con gái tôi nhờ Mẫn tiên sinh chăm sóc rồi. Cám ơn." Đông Lí Lê Hân nói gió nhẹ nước chảy, hơi thở tuyệt không có chút áp bức hoặc cường thế. Giống như chỉ là hai người bạn ôn chuyện bình thường.

Mẫn Huyên không khỏi kinh ngạc, vợ và con gái? Chẳng lẽ Đông Lí Lê Hân ám chỉ Lan Sơ và đứa bé? Nhưng là Lan Sơ thế nào lại là vợ Đông Lí Lê Hân? Nếu cô thật sự là vợ Đông Lí mà nói, vậy cô vẫn còn một mình mang theo con gái chạy đến nơi đất khách để sinh sống sao?

Đông Lí Lê Hân giơ giơ lên khóe miệng, lộ ra nhất mạt mỉm cười vô cùng cưng chiều, nhàn nhạt giải thích: "Lan Sơ chính là vợ tôi, đứa nhỏ tên gọi là Ni Hinh, cùng đồng aamm với tên tôi."

Mẫn Huyên thu hồi nghi ngờ đáy lòng, hỏi: "Không biết Đông Lí tiên sinh có chứng cớ gì để chứng minh?" Nếu như Đông Lí Lê Hân thật sự là chồng trước của Lan Sơ, vậy trong miệng cô kể lại, bởi vì nguyên nhân ngoại tình mà ly hôn với chồng, nhất định chính là Đông Lí Lê Hân rồi. Một người đối với tình cảm, đối với hôn nhân không phụ trách, có tư cách gì dùng thể diện ở trước mặt hắn nói tới chuyện của Lan Sơ và đứa bé.

"Anh có thể đi trở về hỏi vợ tôi một chút, xem cô ấy nói thế nào." Đông Lí Lê Hân nói thản nhiên. Lan Sơ trước khi quyết định dụ hắn tới đây, chắc đã nghĩ xong đối sách đi. Lấy thông minh của cô, có thể nói chuyện sẽ tốt hơn.

"Nếu cô ấy là vợ của anh, tại sao cô ấy lại mang theo đứa bé phiêu bạt đất khách?" Mẫn Huyên một chút cũng không nóng nảy, so với Đông Lí Lê Hân nói, hắn tin tưởng Lan Sơ nói hơn.

"Đông Lí thị chỉ cần con trai, mà tôi và Lan Lan đều vô cùng muốn con gái. Vì có thể để cho Nini thuận lợi chào đời, tôi mới bí mật dàn xếp cho cô ấy ở bên ngoài sinh con." Đông Lí Lê Hân hơi thở dài một cái, giọng nói bất đắc dĩ, giống như theo lời hắn nói tất cả đều là sự thật. So với lý do lộn xộn lung tung khác mà nói, lý do này hẳn là có sức thuyết phục nhất. So với con gái mà nói, Đông Lí thị dĩ nhiên càng cần có con trai.

" Đông Lí tiên sinh thật đúng là yên tâm." Mẫn Huyên ý tứ không rõ cười cười, trong lòng bắt đầu có chút dao động.

Đông Lí Lê Hân vô cùng tự nhiên bổ sung đôi câu. "Nếu không, cô ấy một mình mang theo con gái, sẽ không trôi qua cuộc sống nhẹ nhàng tự tại như vậy, càng không thể sử dụng thẻ tín dụng không có giới hạn." May mắn hắn đã cho Lan Sơ chi phiếu trống không. Mới có thể để cho cô trắng trợn lộ ra tin tức của mình như vậy.

Mẫn Huyên khẽ nhíu lông mày, không nói gì.

Hắn đã từng tò mò, Lan Sơ tại sao có thể có năng lực kinh tế mạnh như vậy. Tiểu khu đó cô từng ở, cũng không phải là tiểu khu bình thường. Mà hai bảo mẫu chuyên nghiệp lương cao, cũng là một khoản chi tiêu đáng kể. Cô và đứa bé về mặt sinh hoạt cũng chưa từng có bất kỳ tiết chế. Cô mỗi ngày 24h ở bên cạnh làm bạn của đứa nhỏ, ít nhất phải có số tiền đáng kể để dành, mới có thể được nhẹ nhàng như thế, thích ý sống qua ngày.

"Vốn là theo kế hoạch của chúng tôi, đợi đến khi Nini tròn một tuổi, tôi liền tới đón họ trở về. Nhưng không nghĩ tới, mẹ con hai người thế nhưng lại bị Hồng bang chăm sóc một phen. Nếu không phải là Lan Lan chợt điên cuồng lộ ra tin tức, tôi cũng sẽ không gấp gáp liền chạy tới như vậy." Nói tới chỗ này, Đông Lí Lê Hân áy náy cười cười. Tựa hồ cả sự tình, đều là hắn và Lan Sơ để cho Mẫn Huyên làm loạn thêm. Đứng đầu Hồng bang, tự nhiên sẽ không là nhân vật tầm thường. Đang cùng người như vậy nói chuyện với nhau thì cảm xúc tuyệt không thể nóng vọi. Nếu không, không chừng với một đôi lời như vậy, dẫn cuộc nói chuyện cũng lâm vào cục diện bế tắc. Hắn hi vọng Lan Sơ và đứa nhỏ có thể bình an, thuận lợi thoát khỏi kiềm chế của Mẫn Huyên. Nhưng có thể làm được việc này hay không, sẽ phải xem hắn có thể thành công thuyết phục Mẫn Huyên hay không.

"Tin tức?" Mẫn Huyên dần dần nhíu chặt chân mày, hắn chợt hiểu rõ ra, khó trách mấy ngày nay Lan Sơ lại thích tiêu tiền như vậy. Không chút nào đau lòng một lần lại một lần tiêu phí số tiền lớn. Hơn nữa, cô còn kiên trì muốn dùng chính tiền của mình. Thì ra là đây tất cả, cũng là vì để Đông Lí Lê Hân nhanh chóng phát hiện hành tung của mình. Ha ha. . . . . . Hắn hình như quá mức tin tưởng Lan Sơ rồi.

"Dĩ nhiên, tôi nói nhiều như vậy cũng vô ích, Mẫn tiên sinh đi về hỏi hỏi vợ tôi thì cái gì cũng rõ ràng. Bất kể nói thế nào, tôi vẫn muốn cảm ơn Mẫn tiên sinh, nếu không có Mẫn tiên sinh bảo vệ, Lan Lan cùng Nini không chừng sẽ xảy ra nguy hiểm như thế nào." Đông Lí Lê Hân nói cực kỳ thành khẩn, giống như sự thật đúng như lời hắn nói vậy, Mẫn Huyên chỉ là đang giúp hắn bảo vệ Lan Sơ cùng đứa bé. Chưa từng có bất kỳ loại hành động giống như hạn chế hoặc giam lỏng.

Mẫn Huyên không có đáp lời, cũng đã nói đến mức này rồi, hắn còn có cái gì để nói hay sao? Hắn đương nhiên sẽ về đi hỏi Lan Sơ. Nhưng hắn thật sự không hi vọng là Lan Sơ đang nói dối. Mặc dù, hắn đã dao động.

Đông Lí Lê Hân yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, ngắm nhìn phương hướng xa xa, giống như đang nói một chuyện cùng mình không có chút quan hệ chuyện nào vậy: "Trước kia, Lan Lan là sinh mạng của tôi, hiện tại, Nini cũng là sinh mạng của tôi. Không có họ, tôi cũng như không có sinh mạng vậy. Cho nên, tôi nhất định sẽ dùng toàn lực của mình để bảo vệ họ thật tốt."

Nói xong, hắn không có ý định mở miệng nói một câu nào nữa. Bắt đầu ưu nhã nghiêm túc ăn trưa. Đầu bếp nhà hàng này tài nghệ cũng không tệ lắm. Giống như có thể vượt qua đầu bếp nhà hắn rồi.

Mẫn Huyên cố đè xuống lo lắng đáy lòng, không chút hoang mang ăn xong bữa trưa của mình sau đó mới cáo từ rời đi.

Đông Lí Lê Hân không giữ lại, sau khi một mình ăn xong bữa trưa của mình, tiếp tục ung dung, thoải mái uống cà phê, ngắm phong cảnh. Tựa hồ vừa rồi hắn chưa từng gặp mặt Mẫn Huyên, chưa từng cùng bất luận kẻ nào nói chuyện với nhau.

Vừa ra khỏi khách sạn, Mẫn Huyên trực tiếp chạy về nhà.

Đối với chuyện của Lan Sơ và Đông Lí Lê Hân, trong lòng hắn vẫn còn nghi vấn, điều này làm cho hắn không có biện pháp an tâm làm bất cứ chuyện gì. Hắn trước hết muốn loại bỏ sạch sẽ nghi vấn ở đáy lòng, vậy thì hắn có thể yên tâm xử lý mọi chuyện.

Lan Sơ đã ăn cơm trưa, mang theo cục cưng đi dạo ở trong hoa viên một lát. Liền trở lại phòng ngủ, chuẩn bị ngủ trưa.

Nào có thể đoán được, cô chân trước mới vừa vào cửa phòng ngủ, mới đem cục cưng bỏ vào trong giường nhỏ. Chân sau, Mẫn Huyên liền vội vàng xông vào phòng ngủ của cô. Vẻ mặt cô nhất thời liền cảnh giác nắm rào chắn giường trẻ con. Mặt tràn đầy phòng bị nhìn Mẫn Huyên. Cô cũng không có quên chuyện đã xảy ra lần đó, Mẫn Huyên ở thời điểm cô ngủ trưa xông vào phòng ngủ của cô.

Mẫn Huyên đi đến trước mặt của Lan Sơ, gọn gàng dứt khoát mà hỏi: "Chồng em là ai?"

Lan Sơ vô cùng ngạc nhiên, không có lập tức trả lời. Đại não lập tức bắt đầu nhanh chóng vận chuyển. Mẫn Huyên gấp như vậy vội vàng chạy trở về, hơn nữa đột nhiên lại hỏi cô một vấn đề như vậy, tuyệt đối không có khả năng chỉ là nhất thời hứng thú. Ngày hôm trước cô vừa mới ở trong trung tâm thương mại nhìn thấy Đông Lí Lê Hân, chẳng lẽ hành động khác thường của Mẫn Huyên lúc này là bởi vì Đông Lí Lê Hân?

"Chồng em rốt cuộc là ai?" Thấy Lan Sơ trầm mặc, Mẫn Huyên cơ hồ khẳng định Lan Sơ sẽ cho ra đáp án như thế nào. Nhưng là hắn không muốn chết tâm. Hắn nhất định phải chính tai nghe được Lan Sơ nói ra, hắn có thể tin tưởng.

Lan Sơ mấp máy môi, làm như do dự muốn từ chối một phen, mới có chút hơi khó trả lời: " Đông Lí Lê Hân."

Mẫn Huyên trong lòng đau xót, đối với quan hệ thực sự của Lan Sơ và Đông Lí Lê Hân, cảm thấy một hồi tuyệt vọng. Hắn ẩn nhẫn được trái tim đang không ngừng khoếch tán mùi vị đau đớn, ngay sau đó hỏi vấn đề thứ hai. "Tại sao em phải một mình mang theo đứa con sống một cuộc sống lưu lạc ở bên ngoài?"

"Vì. . . . . . Sinh Nini." Lan Sơ thở dài một cái, nhìn Mẫn Huyên vẻ mặt nghiêm túc một chút, cũng không phải quá tình nguyện trả lời cái vấn đề này. Vậy mà, cô không dám nói thêm cái gì. Bởi vì, cô không cách nào xác định được Đông Lí Lê Hân có gặp Mẫn Huyên hay không, hơn nữa không thể nào biết được bọn họ nói với nhau những gì. Cô chỉ có thể vừa nhìn mặt mà nói chuyện, vừa thử dò xét vừa tính toán tìm kiếm câu trả lời tương đối đáng tin.

Mẫn Huyên không nói gì nữa, mặc dù hắn chỉ hỏi hai vấn đề. Nhưng sự thật đã chứng minh, là Lan Sơ đang nói dối. Thậm chí ngay cả chuyện ly hôn vì ngoại tình, đều là gạt người.

Thấy Mẫn Huyên không nói lời nào, Lan Sơ âm thầm suy nghĩ, quyết định thêm dầu thêm dấm. Để quan hệ vợ chồng của cô và Đông Lí Lê Hân, giống như thật một chút. "Thật xin lỗi, là tôi cố ý sử dụng thẻ tín dụng của chính mình, mục đích là muốn dẫn dụ chồng tôi tới đây nhanh hơn một chút, sau đó đón hai mẹ con tôi về nhà. Tôi thật sự một chút cũng không ghét anh, nhưng là tôi đã có chồng, có gia đình rồi." Cô cũng không hoàn toàn nói láo, thật sự ý định của cô là cố ý dụ Đông Lí Lê Hân đến đây càng sớm càng tốt. Không nghĩ tới người này thật sự không có làm cho cô thất vọng, hắn quả nhiên một mực cẩn thận chú ý hành tung của cô.

Mẫn Huyên nắm chặt tay, đau đớn trong lòng càng sâu. Hắn không muốn biết những thứ này, hắn biết đã đủ nhiều rồi.

Lan Sơ hơi có chút đau lòng thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Coi như vứt bỏ tất cả, tôi cũng không có biện pháp tiếp nhận tình cảm của anh, bởi vì tôi yêu chồng tôi, yêu rất sâu rất sâu. Nếu như không có anh ấy, tôi sẽ sống không nổi. Nini là sinh mệnh của tôi, nhưng mà anh ấy cũng đồng dạng là sinh mệnh của tôi." (phải nói là 2 anh chị rất ăn ý)

Mẫn Huyên thoáng chốc chấn động, hoàn toàn tuyệt vọng. Lan Sơ và Đông Lí Lê Hân nói thế nhưng lại hoàn toàn giống nhau như đúc. Nếu bọn họ không phải một đôi người yêu ăn ý mười phần, bọn họ như thế nào có thể nói ra lời nói giống nhau như vậy?

Thấy Mẫn Huyên càng thêm trầm mặc, Lan Sơ vội vàng ngậm miệng lại, lại không dám nhiều thêm một chữ. Nói nhiều lỗi nhiều, có mấy lời này tin rằng cũng đã đủ rồi. Cho nên, cô vẫn là ngậm miệng thôi.

Mẫn Huyên yên lặng nhìn Lan Sơ. Nhìn thật lâu, mới đột nhiên xoay người rời khỏi phòng ngủ của Lan Sơ.

Lan Sơ dựa vào giường trẻ con chờ đợi thật lâu, thấy Mẫn Huyên quả nhiên vẫn không hề quay đầu lại nữa, cô lập tức liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, cô không sai nói cái gì. Hiện tại liền xem Mẫn Huyên có thể nhất thời hồ đồ tính toán đánh bạc tất cả với Đông Lí Lê Hân, còn có liều mạng với cô nữa hay không. Nếu hắn thật sự yêu cô như vậy, hắn cũng sẽ không làm trái với nguyện vọng của cô nữa rồi. Dù sao, cô cũng yêu người khác, hơn nữa cô cũng đã có gia đình rồi. Nếu hắn còn không chịu buông tay, vậy thì hắn căn bản không phải yêu cô, mà chỉ là muốn đoạt lấy cô thôi. Chỉ là đến lúc đó, không biết Đông Lí Lê Hân tên kia sẽ làm như thế nào? Hắn sẽ không tiếc tất cả đem cô và cục cưng về sao? Hay là từ đó liền mặc kệ cô và cụng cưng tự sinh tự diệt ở trong nhà Mẫn Huyên? Dù sao, cô và Đông Lí Lê Hân cũng không có một chút xíu quan hệ. cục cưng lại bị cô cương quyết mang đi. Hắn không ra tay tương trợ, ngược lại một chút cũng không kì lạ.

Mẫn Huyên lảo đảo nghiêng ngả một đường đi ra từ trong phòng ngủ của Lan Sơ. Trong lúc nhất thời, hắn lại chợt không biết mình rốt cuộc muốn làm cái gì. Qua một hồi lâu, mới chuyển sang đi đến thư phòng của hắn.

Vô lực ngồi xuống ở trước bàn làm việc, Mẫn Huyên cúi thấp đầu, gắt gao vùi vào trong lòng bàn tay của mình.

Hắn vẫn luôn cho rằng Lan Sơ vẫn còn độc thân, cho dù cô từng trải qua hôn nhân, nhưng hiện tại cô vẫn độc thân. Mà tất cả này, giống như là ông trời ấn định thành dạng này, bọn họ nhất định phải ở cùng nhau. Cho nên, khi gặp lại hắn, cô mới có thể khôi phục trạng thái độc thân. Để cho hắn có thể có cơ hội, cùng với cô nối lại tiền duyên. (đoạn này chắc ai cũng hiểu…chỉ mình tôi k hiểu a ^^)

Vậy mà, hắn vạn lần không ngờ, sự thật thế nhưng lại tàn nhẫn như vậy.

Khó trách nói gì Lan Sơ cũng không chịu tiếp nhận hắn, rõ ràng cũng không ghét hắn, nhưng vẫn bài xích tiếp cận của hắn.

Thì ra nguyên nhân lại là đơn giản, buồn cười như vậy. Cô đã có gia đình, có chồng, có một người đàn ông hoàn toàn sáp nhập vào trong sinh mạng của cô.

Nếu bọn họ cuộc đời này nhất định vô duyên, tại sao còn muốn cho hắn gặp lại được Lan Sơ? Nhiều năm như vậy, hắn vẫn cắn răng cố nén không đi tìm cô, không đi quấy rầy cô. Lại cứ đem cô đưa đến trước mắt của hắn. Cái này bảo hắn như thế nào buông tay? Cái này bảo hắn thế nào cam tâm?

Hắn yêu Lan Sơ, thật sự, thật sự rất yêu cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui