Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Lan Sơ vốn tưởng rằng Đông Lí Lê Hân sẽ luôn luôn ôm cục cưng, cho đến khi bọn hắn rời thành phố này về nhà. Nhưng chưa từng nghĩ, vừa lên máy bay, Đông Lí Lê Hân liền đem cục cưng nhẹ nhàng đưa về trong ngực Lan Sơ. Sau đó, cùng mẹ hắn đến khoang hạng nhất.

Đối với lần này, Lan Sơ cũng không có ý kiến gì. Lấy thân phận của Đông Lí Lê Hân, hắn đại khái là sợ sẽ bị người ngoài biết sự thật hắn đã có một cô con gái. Với hắn mà nói, có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Nhưng cuộc sống của cô và cục cưng, thì nhất định sẽ bị làm long trời lở đất.

Hơn nửa năm chưa từng gặp mặt mặt, ba vị bạn tốt một đường vừa nói vừa cười về đến nhà, Lan Sơ cũng vui vẻ thoải mái.

Có bọn Hồng Quyên ở đây, mang hành lý, công việc dọn dẹp phòng cũng không tới phiên cô động thủ. Cô chỉ việc ôm cục cưng, tìm một góc thoải mái chờ là được.

Bởi vì Lan Sơ nguyên bản là không có kế hoạch muốn định cư ở bên ngoài thành phố, cô vốn chỉ ở ngoại thành tránh phong ba một hai năm, đợi đến khi Đông Lí Lê Hân kết hôn, hoặc là quên đi sự tồn tại của cô và cục cưng liền trở lại. Cho nên, cô không có hủy bỏ nhà trọ của cô. Nếu không, đột nhiên từ ngoại thành chạy trở về, cô liền chỗ ở cũng không có. Mặc dù cô có thể lựa chọn trở về nhà mẹ dạ xoa của mình, nhưng là tất cả hàng xóm đều rất quen thuộc. Cô chợt mang theo cục cưng trở về, không chừng sẽ bị những bà tám bàn tán thành cái dạng gì.

Cô không quan tâm những người nhàm chán nói chuyện linh tinh, vậy không có nghĩa là cô nên cho những người đó đề tài chế tạo bát quái lúc nhàn hạ. Huống chi, người như vậy phần lớn không có khẩu đức.

Vệ sinh quét dọn nhà trọ Lan Sơ cũng không có tốn quá nhiều thời gian. Thời điểm Lan Sơ không có ở đây, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh một tháng lại đến hai ba lần, giúp đỡ dọn dẹp trong phòng để tránh bụi bặm. Cho nên khi nhà trọ Lan Sơ được sử dụng lần nữa thì mới có thể ở trong thời gian nhanh nhất đã quét dọn sạch sẽ.

"Ừ. . . . . . Vẫn là nhà của mình thoải mái nhất." Lan Sơ ôm cục cưng, kiểm tra vệ sinh chung quanh. Mắt thấy đã xa cách hơn nửa năm, có chút xao xuyến. Cô không nhịn được hơi có chút cảm khái. Có câu nói: “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình”. Lời nói này đúng là không sai. Bất luận bên ngoài ở có bao nhiêu thoải mái, thủy chung không bằng ở trong nhà của chính mình càng buông lỏng càng tự tại hơn.

"Đó là đương nhiên." Nghe được Lan Sơ cảm khái, Hồng Quyên vừa dùng khăn lông lau tay, vừa từ trong phòng vệ sinh đi ra. Cô trực tiếp đi tới trước mặt của Lan Sơ, hướng bảo bối mở vòng tay. "Đến đây, bảo bối Nini của mình, để mẹ nuôi ôm nha." Đây tuyệt đối là lần đầu tiên từ trước tới nay, Hồng Quyên xuất hiện biểu tình dịu dàng như vậy. Chỉ đổ thừa bảo bối thật sự là đáng yêu làm cho không người nào có thể chống đỡ, cô muốn không dịu dàng cũng không được.

Nào có thể đoán được, Lan Sơ lại ôm cục cưng tránh né, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Mình nói mẹ nuôi Hồng, cậu toàn thân bẩn thỉu, còn ôm cái gì? Cũng không sợ ô nhiễm đến con gái bảo bối của mình, muốn ôm trước tắm rửa sạch mới có thể ôm." Mới làm xong vệ sinh, trên người có thể có bao nhiêu sạch sẽ. Cục cưng còn nhỏ như vậy, cậu cũng không sợ cục cực hít thở vật bẩn trên người cậu sao.

"Hiện tại tắm kiểu gì?" Hồng Quyên bất mãn, cô liều mạng giúp đỡ Lan Sơ sửa sang lại hành lý dọn dẹp phòng như vậy, kết quả ngay cả bảo bối cũng không chịu để cho cô ôm một cái. Người này cũng quá keo kiệt rồi, cô là mẹ nuôi của bảo bối nha.

"Tùy cậu thích tắm thì tắm." Lan Sơ vô cùng phách lối nhíu mày, đem vấn đề chuyển dời đến vấn đề ăn cơm. "Mình đói bụng, các cậu tính toán ở nhà làm bữa tiệc lớn cho mình ăn, hay là mời mình đi ra ngoài ăn một bữa ăn siêu cấp lớn?" Giằng co một ngày, cô thật đúng là có chút đói rồi.

"Gây họa lớn như vậy, cậu lại vẫn không biết xấu hổ để cho bọn mình phục vụ cậu, hôm nay không cho phép ăn cơm." Bạch Nhã hung hăng oán Lan Sơ một cái, quyết định làm khó cô.

"Chuyện liên quan gì tới mình." Lan Sơ mất hứng nhíu lông mày, cũng không phải là chính cô chủ động gây ra phiền phức, làm gì tính nợ ở trên đầu cô.

Hoàng Oanh ở bên cạnh chọc chọc bả vai Lan Sơ, vẻ mặt bát quái mà hỏi: "Thành thực trả lời, cậu là thế nào trêu chọc tới Hồng bang vậy? Cậu có phải hay không ăn no không có chuyện làm, lại chạy đi trộm mầm mống của hắn?" Cái vấn đề này, cô đã nín nhịn thật lâu. Từ sau khi cô biết thân phận của Mẫn Huyên, vẫn nghẹn cho tới bây giờ. Cô nhất định phải lập tức làm rõ ràng cái vấn đề này, nếu không buổi tối cô nhất định sẽ không ngủ được.

"Hồng bang cái gì? Người nào à?" Lan Sơ nghi hoặc nhìn Hoàng Oanh, lời nói không đầu không đuôi , là ai và ai a?

"Mẹ nó, cậu thế nhưng không biết Hồng bang là ai?" Bạch Nhã không chịu được trợn trắng cả mắt, trước kia sau khi Lan Sơ trộm hết mầm móng của Đông Lí Lê Hân, cũng hết sức quả quyết liền đem đối phương quên không còn một mống.

Lan Sơ thành thực lắc đầu. "Không biết." Đứng đầu Hồng bang liên quan gì tới cô?

"Chính là cái gì Mẫn, Mẫn cái gì ấy." Bạch Nhã nghĩ nhắc nhở một câu, nhưng cô cũng không có nhớ tên của đối phương.

"Cậu nói là Mẫn Huyên?" Lan Sơ bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là Hoàng Oanh nói Mẫn Huyên.

"Đúng đúng, chính là hắn." Hoàng Oanh vội vàng gật đầu một cái, trong hai tròng mắt sáng lên ánh sáng bát quái, càng thêm rực rỡ.

Lan Sơ nhìn Hoàng Oanh, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Hồng bang là cái gì?" Nghe qua Mẫn Huyên giống như giả mạo quả thật rất tốt. Nếu không, nhà của hắn cũng không thể sẽ hào hoa như vậy.

"Cái người này con heo a! Ba ngày không cho phép ăn cơm!" Bạch Nhã thiếu chút nữa không có giơ chân, Lan Sơ chẳng lẽ không phải người bị hại sao? Thế nào luôn là hỏi gì cũng không biết? Bị người ta giam lỏng, thế nhưng cũng không biết nguyên nhân. Huống chi còn là mang theo bảo bối cùng nhau bị giam lỏng .

"Làm gì á..., không biết thì có quan hệ gì, thật sự mình không biết chứ sao. Một mình mình mang theo cục cưng, đi những đâu để điều tra?" Lan Sơ cực kỳ uất ức, cô không có bất kỳ công cụ điều tra, muốn cô như thế nào đi thăm dò lai lịch Mẫn Huyên? Nếu là hắn không muốn chủ động nói cho cô biết, cô căn bản cũng không có khả năng cạy miệng của hắn.

"Đừng nói nhảm, nói mau, cậu là như thế nào câu được Mẫn Huyên đó?" Hoàng Oanh vội muốn chết, việc cấp bách là muốn làm rõ ràng Lan Sơ rốt cuộc là như thế nào đem Mẫn Huyên đó thu vào tay. Mà không phải Lan Sơ có biết thân phận thực sự của đối phương hay không.

"Cái gì gọi là câu được? Nói thật là khó nghe." Lan Sơ liếc Hoàng Oanh một cái, trả lời: "Bọn mình lúc nhỏ là hàng xóm sát vách."

"Hàng xóm?"

Đừng nói Hoàng Oanh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Bạch Nhã và Hồng Quyên cũng đều cảm thấy hết sức kinh ngạc. Họ ngàn tính vạn tính, cũng không có tính đến, bản thân Lan Sơ và Mẫn Huyên có thể chính là người quen.

"Ừ, trước kia khi nhà hắn gặp chuyện không may, chúng mình vẫn là hàng xóm." Lan Sơ thở dài một cái, giọng nói thay đổi có một chút bất đắc dĩ.

"Cái người hàng xóm này thật là có bản lãnh, thế nhưng trở thành người đứng đầu Hồng bang." Hoàng Oanh vỗ vỗ bả vai Lan Sơ, suy nghĩ một chút Lan Sơ đối với thí nghiệm khoa học gần như trầm mê giống như biến thái, tựa hồ cô có một hàng xóm rất giỏi, hình như cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Lan Sơ nói thật: "Hắn khi còn bé rất đáng thương, vẫn bị cha mẹ hắn ngược đãi. Sau đó, sau khi cha mẹ hắn xảy ra ngoài ý muốn qua đời, hắn liền bị người của cô nhi viện mang đi. Về phần hắn tại sao phải biến thành cái gì đứng đầu Hồng bang, mình thật sự một chút cũng không biết." Cô nghĩ, Mẫn Huyên lúc nhỏ, sở dĩ lại thê thảm như vậy, đại khái cũng là bởi vì hắn sẽ có thành tựu của ngày hôm nay thôi.

Hoàng Oanh lại hỏi: "Chuyện cách đây nhiều năm như vậy, các cậu là thế nào nhận ra đối phương?" Không nghĩ tới Lan Sơ còn có chuyện xưa như vậy, cô nhất định phải quyết tâm hỏi đến cùng. Ngay cả một chi tiết cũng không thể bỏ qua.

"Hắn trước kia đưa cho mình một khối ngọc Trường Mệnh Tỏa, ngày đó mình ôm cục cưng đên nhà hàng có vườn hoa ở không trung chơi, bị hắn thấy được, cứ như vậy nhận ra." Vì để tránh cho quá nhiều nghi vấn, Lan Sơ không có giải thích quá cặn kẽ. Quay đầu lại nhìn một chút những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cô thật sự hy vọng chuyện gì cũng không xảy ra. Mặc dù cảm giác về đến nhà thật vô cùng tốt, nhưng cô vẫn là tình nguyện chưa từng gặp lại Mẫn Huyên. Để cho cô hiện tại vừa cảm giác thật xin lỗi Vưu Hải Lâm, lại cảm thấy giống như có chút thật xin lỗi Mẫn Huyên.

"Chính là thứ cậu đeo trước kia?" Hồng Quyên lập tức liên tưởng tới lần đầu tiên Lan Sơ bị tên cướp để mắt tới, lúc ấy cô vì khối ngọc Trường Mệnh Tỏa, còn hung hăng nói với cô ấy mấy câu.

"Ừ." Lan Sơ gật đầu một cái, nhưng mà bây giờ, Trường Mệnh Tỏa đó, cô vẫn không thể để cục cưng mang theo. Lần này nếu không phải là đi quá vội vàng, cô nhất định sẽ đem khối Trường Mệnh Tỏa kia trả lại cho Mẫn Huyên. Dù sao, đó không phải là của cô.

"Nhà hắn khi đó cũng rất có tiền sao? Trường Mệnh Tỏa đó có trị giá không ít tiền." Bạch Nhã rốt cuộc cũng chen vào một câu, nghe tới nghe lui, còn thật sự có chút ý tứ.

Lan Sơ thoáng nhớ lại. "Hình như là bảo vật gia truyền nhà hắn, bà nội cho hắn." Nguyên nhân lúc ấy co không muốn nhận, hình như cũng là bởi vì Mẫn Huyên nói cho cô biết, khối Trường Mệnh Tỏa kia là vật gia truyền nhà hắn. Mặc dù khi đó bọn họ cũng còn rất nhỏ, nhưng cô đại khái có thể cảm thấy, tầm quan trọng của khối Trường Mệnh Tỏa kia. Còn nữa, cô vẫn luôn cảm thấy Mẫn Huyên rất đáng thương, cô không thể nhận đồ vật của hắn. Chỉ là sau đó, cô hình như vẫn là bị Mẫn Huyên lừa gạt nhận.

Hoàng oanh vẻ mặt hòa hoãn hướng Lan Sơ cười cười, nói: "Hắn đối với cậu thật sự hào phóng."

Lan Sơ điều chỉnh sắc mặt, nói: "Mình cảm thấy hắn làm như vậy là vì bảo vệ vật gia truyền nhà hắn . Ba hắn nghiện đánh bạc, nếu như bị ba hắn thấy được, nhất định sẽ cầm đi đánh bạc đi. Cho mình, ngược lại còn có thể bảo đảm." Trước kia, cô cũng không có cân nhắc qua phương diện này. Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy xuất phát điểm của Mẫn Huyên chắc là cái bộ dáng này .

"A! Chuyện xưa thật là đẹp a." Hoàng Oanh không khỏi cảm khái, chuyện xưa của Lan Sơ vàMẫn Huyên, thật sự là quá đẹp.

Lan Sơ không nhịn được trợn trắng cả mắt, Hồng Quyên và Bạch Nhã vô cùng ăn ý đồng thời trợn trắng mắt với Hoàng Oanh. Họ ai cũng không nhìn ra những hồi ức này của Lan Sơ rốt cuộc đẹp ở chỗ nào.

Hoàng Oanh tuyệt không để ý mình bị trợn mắt mấy cái, cô dùng cùi chỏ huých huých hông của Lan Sơ, nhíu mày hỏi: "Mình nói Lan Sơ, cậu đối với hắn thật sự một chút cũng không động tâm sao? Nói thế nào cậu cũng là thanh mai trúc mã."

"Động lòng? Tại sao phải động lòng? Mình chỉ yêu bảo bối Niếp Niếp của mình." Lan Sơ tiếp tục hướng Hoàng Oanh trợn trắng mắt, nếu cô đối với đàn ông cảm thấy hứng thú, cô cũng sẽ không hao tổn nhiều tinh lực như vậy, chạy tới chỗ Đông Lí Lê Hân mượn giống sinh con rồi. Cô ngay cả Đông Lí Lê Hân đều không cảm thấy hứng thú, huống chi là Mẫn Huyên không chung thủy.

"Cái đó Mẫn Huyên cũng quá đần, nếu đổi lại là mình, nhất định mình sẽ trước tiên đem tất cả công cụ Lan Sơ có thể liên lạc với bên ngoài tiêu hủy hết. Nếu không phải là Lan Sơ còn có thể cà thẻ tín dụng của mình để tiêu phí, như thế nào có thể sẽ dẫn dụ được Đông Lí Lê Hân. Nếu cho Mẫn Huyên đầy đủ thời gian, nói không chừng ngày nào đó Lan Sơ đã cùng người khác ở lâu sinh tình rồi. Cái đó Mẫn Huyên dáng dấp cũng rất đẹp trai, cùng Đông Lí Lê Hân mỗi người mỗi vẻ. Thật sự là đáng tiếc. Mẫn Huyên thật đáng thương." Hoàng Oanh nói xong, đột nhiên lại nổi lên đồng tình với Mẫn Huyên. Mặc dù Đông Lí Lê Hân mới là cha ruột của bảo bối, nhưng là nhìn thế nào, giống như Lan Sơ vẫn nên ở chung một chỗ với Mẫn Huyên hơn. Mẫn Huyên đối với Lan Sơ tình cảm sâu như vậy, hai người vừa là thanh mai trúc mã. Cuối cùng lại không thể dắt tay, thật sự là đáng tiếc.

"Cậu rốt cuộc có để mình ăn cơm hay không? Mình săp chết đói rồi!" LaN Sơ trực tiếp đổi chủ đề, còn dài dòng như vậy, cô thật sẽ đói đến mức ngực dán vào lưng. Còn nữa, chủ đề Mẫn Huyên đã kéo dài lâu rồi, cô không muốn tiếp tục. Đối với chuyện của Mẫn Huyên, trong lòng cô cũng không có dễ chịu.

"Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, nấu cơm khẳng định không còn kịp rồi." Hồng Quyên phụ họa một câu, cô cũng không muốn nghe Hoàng Oanh nói nhảm nữa.

"Mình muốn ăn lẩu cùng thịt nướng." Lan Sơ lúc này quyết định, hôm nay cô muốn thả cái bụng, cuồng ăn thịt.

Hoàng Oanh rất không thức thời chen giữa Lan Sơ và Hồng Quyên, tiếp tục dài dòng. "Này này, các cậu chớ đổi chủ đề, chẳng lẽ các cậu không cảm thấy rất đáng tiếc sao? Mẫn huyên đối với Lan Sơ si tình như vậy, hôm nay Lan Sơ bỏ lỡ đàn ông tốt như vậy, về sau đi đâu sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn? Các cậu chẳng lẽ muốn Lan Sơ cả đời là người phụ nữ độc thân sao?" Coi như không kết hôn, cũng nên nói một chút chuyện yêu đương đi. Đàn ông tốt cũng không phải là lúc nào cũng cũng có thể gặp được, không biết quý trọng, tương lai Lan Sơ nhất định sẽ hối hận. Đợi sau khi bảo bối trưởng thành, chính là thời điểm cậu ấy cô độc.

"Cậu trước giải quyết vấn đề đại sự của mình rồi lại nói." Lan Sơ nhíu lông mày, trả lời: "Còn nữa... Mẫn Huyên cũng không phải đàn ông tốt. Hắn mặc dù còn chưa có kết hôn, nhưng là hắn đã có một đống lớn tình nhân rồi. Cậu có phải cảm thấy đáng tiếc, vậy cậu tự mình đi đi, mình ghét nhất đàn ông như vậy." Đây coi là đàn ông tốt gì? Trên người bẩn như vậy, ai nguyện ý thì người đó đi , dù sao cô sẽ không cần. Cho dù là trước hôn nhân muốn chơi chơi một lần, cũng không phải sẽ có quan hệ hòa hợp với mấy người phụ người như vậy. Lúc ấy cô chọn mầm móng của Đông Lí Lê Hân, chính là bởi vì cảm thấy sự sạch sẽ của hắn, gen có thể tương đối hoàn mỹ. Nếu không, cô tìm ai để mượn?

Hoàng Oanh không phục nhìn chằm chằm Lan Sơ. "Đại sự cuộc đời của mình cũng đã sớm giải quyết."

"Mình đói bụng, chúng ta đi ăn đi." Lan Sơ lập tức liên tưởng đến Nam Vinh Dịch Khiêm xui xẻo đó không biết đã bị Hoàng Oanh YY bao nhiêu lần, xoay người liền đi hướng ra bên ngoài.

"Mình còn chưa nói xong !" Hoàng Oanh lập tức đuổi theo.

"Câm miệng." Hồng Quyên không nhịn được vỗ Hoàng Oanh một cái, nói không ngừng, nghe rất phiền.

Bạch Nhã đi cuối cùng, tỉ mỉ khóa kỹ cửa nhà trọ Lan Sơ. Đến đây, bốn người cuối cùng thuận lợi ra cửa đi ăn cơm.

Nhìn lại hình ảnh không có một bóng người, ngồi ở tước màn hình hiển thị, Đông Lí Lê Hân cũng đứng dậy rời khỏi thư phòng. Nhưng chân mày hắn lại bất giác khẽ khép chặt cùng nhau. Thấy Lan Sơ và đứa bé đều bình an, hắn rất yên tâm. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Lan Sơ sẽ cùng bọn Hồng Quyên nói đến chuyện của Mẫn Huyên. Càng không có nghĩ tới, Mẫn Huyên và Lan Sơ chính là thanh mai trúc mã. Sự thật này, làm cho hắn trong lòng không khỏi có một chút không thoải mái. Hình như là có chút bận lo lắng cho đứa bé, lại hình như là hắn quá mức lo lắng cho đứa bé rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui