Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

"Được, đừng khóc,
cái gì cũng đừng nói, trước cứ lưu số điện thoại ở phía trước lễ tân,
hiện tại anh có chút việc bận, chờ anh làm xong việc anh sẽ lập tức gọi
điện thoại cho em, công ty anh vẫn cần người cận lực làm việc, anh sẽ
nói các cô ấy, em cũng đừng cùng các cô ấy so đo."

Tần Trác
Luân xử sự rất công bình, anh cũng không có trách Nhiễm Nguyệt và cô gái phụ trách lễ tân, cũng công bình để cho Hứa Mộng Phỉ trở về, anh cho
Nhiễm Nguyệt một ánh mắt, ý bảo cô ấy cứ đi lên lầu.

"Anh, anh đuổi em đi?"

Hứa Mộng Phỉ khóc thực quá chật vật, cô dùng dáng vẻ không thể tin được
nhìn Tần Trác Luân, anh, anh chẳng những không mời mình đi vào văn phòng của anh, ngược lại còn sử dụng lý do vội vàng xử lý công việc, cũng
không trách phạt vị thư ký và cô gái phụ trách lễ tân kia nữa, anh đã
thay đổi rồi.

"Không phải, hiện tại anh bề bộn nhiều việc,
em trước nghe lời, mà anh còn nhớ rõ trước kia em vẫn là một cô gái dịu
dàng nghe lời, anh tin tưởng em đã chịu nhiều khổ cực như vậy thì sẽ
càng làm cho em càng kiên cường càng hiểu chuyện hơn đúng không, hiện
tại em đi đến trước lễ tân nơi đó lưu lại dãy số điện thoại, khi nào anh xong việc sẽ lập tức gọi điện thoại cho em, tấm thẻ này em cứ cầm, nghĩ muốn mua cái gì thì cứ đi mua, mật mã giống như trước đây. Em vẫn còn
nhớ rõ mật mã đúng không?"

Tần Trác Luân lấy từ trong ví tiền ra một tấm chi phiếu đưa cho Hứa Mộng Phỉ.

"Đúng, nhớ rõ, mọi chuyện có liên quan đến anh thì em đều nhớ rõ, vậy được
rồi, em đây đi về trước, anh cũng đừng quên gọi điện thoại cho em. Em sẽ chờ anh."

Hứa Mộng Phỉ nhìn tấm chi phiếu kia ở trong tay
mình, cô chịu đựng không hề tức giận, huống chi còn đang ở trước mặt Tần Trác Luân thì cô đương nhiên muốn duy trì hình tượng thật tốt để cho
anh tin tưởng cô vẫn như trước đây, cũng để cho anh thích cô.

Tiếp đó cô cũng nghe lời đi đến trước quầy lễ tân nơi đó để lưu lại dãy số
điện thoại của mình sau đó dẫm giày cao gót xuống cao ngạo tiêu sái rời
khỏi tập đoàn Tần đế.

Sau đó Tần Trác Luân cũng đi vào thang máy lên lầu.

Đối với việc Hứa Mộng Phỉ nhanh như vậy đã tới chơi, kể cả việc cô mới vừa
kể khổ với anh, anh đều có cảm giác cực kỳ không chân thực.

"Tổng giám đốc, mời dùng cà phê."

Anh vừa mới tiến vào văn phòng xong thì thư ký Nhiễm Nguyệt đã bưng một ly
cà phê mới vừa nấu xong đến đặt trên bàn làm việc trong văn phòng của
anh.

"Hứa tiểu thư là bạn gái trước của tôi, về sau khi cô ấy tới, cô cứ tận lực giúp tôi ngăn cản, cô ra ngoài đi."

Tần Trác Luân nhìn thoáng qua Nhiễm Nguyệt, nói với cô.

"Vâng, tổng giám đốc, đây là lịch trình ngày hôm nay của anh, có chuyện gì xin anh cứ phân phó, nếu không tôi đi ra ngoài trước."

Nhiễm
Nguyệt nghe xong lời của anh thì tâm trạng lại rất là cao hứng, tổng
giám đốc nói như vậy, nên cho thấy là tổng giám đốc và Hứa Mộng Phỉ đã
là chuyện trước kia, hiện tại trong lòng tổng giám đốc vẫn là ưu ái Tô
tiểu thư hơn.

Ngay lúc đó giám đốc bộ phận quảng cáo là Lôi cũng đang muốn gặp qua thư ký để đi vào văn phòng gặp Tần Trác Luân.

Khi Lôi nhìn thấy thư ký rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc thì mỉm cười
đi tới, nhìn cách ăn mặc toàn thân đơn giản như một thành phần tri thức
bình thường của Nhiễm Nguyệt, anh vậy mà lại dừng bước.

Thậm chí có chút kích động xoay người muốn bước nhanh rời đi.

"Người kia, người kia nhìn có chút quen mắt thì phải, là ai vậy? Hình như là
anh ta muốn đi gặp tổng giám đốc, vì cái gì lại vội vàng rời khỏi rồi?"

Nhiễm Nguyệt nhìn bóng dáng người đàn ông vội vàng rời đi, tổng cảm giác rất
quen mắt với bóng lưng kia nhưng đáng tiếc cô lại không thấy được chính
diện.

Anh ta là ai vậy, vì sao lại khiến cô có cảm giác quen thuộc như vậy?

Cô mang theo một bụng nghi vấn ngồi trở lại trước bàn làm việc của mình bắt đầu phần công tác của ngày hôm nay.

Lôi trở lại văn phòng bộ phận quảng cáo bộ phận của mình, tâm tình của anh
vẫn khó có thể bình phục như cũ, là cô ấy, là Nhiễm Nguyệt, cô ấy làm
sao có thể đi ra từ văn phòng của Luân đây, cô ấy, chẳng lẽ cô ấy là thư ký mới của Luân?

Anh lập tức cầm lấy điện thoại nội bộ gọi điện thoại vào văn phòng của Tần Trác Luân.

"Alo, Lôi, cậu đã trở lại, mấy ngày nay điều tra như thế nào, Hứa Mộng Phỉ kia ba năm nay tình hình sinh hoạt như thế nào?"

Hoá ra mấy ngày nay Lôi không tới công ty, Lôi không có ở đây vài ngày, mà
Nhiễm Nguyệt cũng mới tới công ty đi làm, bởi vì Nhiễm Nguyệt không có
nửa điểm si mê với Tần Trác Luân nên công ty mới quyết định để cho cô
đảm đương vị trí thư ký của Tần Trác Luân.

"Luân, thư ký trưởng mới của anh rất xinh đẹp, cô ấy tên gọi là gì, như thế nào mà tôi lại chưa thấy qua?"

Lôi bình phục tâm tình của mình, tận lực khiến cho giọng nói của mình nghe qua giống như bình thường vậy.

Anh làm bộ như đúng là đang thưởng thức vẻ xinh đẹp của Nhiễm Nguyệt mà hỏi Tần Trác Luân.

"Cậu là nói Nhiễm Nguyệt, cô ấy mới tới, tuy nhiên mới công tác vài ngày,
nhưng là năng lực không tệ, rất nhanh đã hoà nhập với tình trạng công
việc, nhưng như thế nào mà bỗng nhiên cậu lại nhắc tới cô ấy, chẳng lẽ
cậu cảm thấy hứng thú với cô ấy, mình nhớ rõ vài năm nay cậu đều đang
trốn một người phụ nữ, chẳng lẽ cậu đã tạm biệt quá khứ xong xuôi rồi,
chuẩn bị bắt đầu lần nữa?"

Lôi đồng ý đến công ty anh giúp
đỡ anh, vậy cũng thật đúng là anh như hổ thêm cánh, Lôi có thể nói là
người có địa vị cao nhưng lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn cúi người chịu phân phó.

Nếu không phải vì trốn
tránh một cô gái si tình thì Lôi cũng sẽ không thay đổi danh tánh nhằm
che giấu tung tích, còn đến công ty anh làm ở một vị trí trợ lý nho nhỏ
là giám đốc bộ phận quảng cáo kiêm hộ vệ của anh.

Hiện tại
Lôi lại cảm thấy hứng thú với Nhiễm Nguyệt, có phải cậu ấy đã buông tha
quá khứ hay không đây, như vậy cũng có ý nghĩa là Lôi sẽ sắp sửa rời
khỏi công ty, nếu như Lôi bỗng nhiên rời khỏi công ty của anh thì nói
thật anh thật đúng là không dễ gì buông tha được.

"Không thể nào, chỉ là cảm thấy được cô ấy và người thư ký trước kia của anh có
điểm bất đồng, tựa hồ như cô ấy không có bộ dáng hứng thú mời mời hỏi
hỏi với anh, được rồi, tôi không nhiều chuyện nữa, Tô Thiển Hạ giống như rất thật lòng với anh vậy, cô ấy tự nhiên lại không lấy trộm bản kế
hoạch kia nữa, còn chuyện của Hứa Mộng Phỉ thì có rất nhiều điểm đáng
ngờ, tôi còn cần thời gian đi điều tra thêm, được rồi, chỉ nói đến đây
thôi, tôi có việc rồi."

Lôi cúp điện thoại, không sai, biểu
hiện lúc nãy của anh so với bình thường cũng không khác biệt lắm, anh
tin tưởng Luân cũng không có phát hiện ra sự dị thường của anh được.

Tiểu tử này, bất quá cậu ấy đã nói đúng một sự kiện, đích xác Thiển Hạ không tính toán lấy trộm bản kế hoạch kia của anh. Như thế còn Mộng Phỉ, cô
mất tích đã ba năm mà nay bỗng nhiên lại trở về, còn tình hình cuộc sống trong ba năm của cô ấy có thật sự giống như lời U Tuyết đã nói với anh
như vậy không?

Tần Trác Luân nhìn điện thoại bị cắt đứt,
cười cười lắc đầu, khi suy nghĩ chuyển đến trên người Hứa Mộng Phỉ thì
bất chợt chân mày của anh lại bắt đầu nhíu lại.

*

Ngoài cửa sổ, bầu trời giống như đang nổi lên một cơn mưa tuyết trắng, tuyết vốn đã rất đẹp, nay lại càng đẹp hơn.

Nhưng tại trong lòng Maynor Hàn mà nói, bầu trời xanh và tuyết trắng thì đều là cấm kỵ.

Hắn thích nhìn thấy huyết sắc hồng, đó là một loại xinh đẹp có bao nhiêu diêm dúa loè loẹt, hắn muốn nhìn thấy máu.

Hắn phát hiện Thiển Hạ mang thai, mà Thiển Hạ lại còn muốn sinh con cho Tần Trác Luân, hắn không cho phép, không cho phép cô sinh con cho bất kỳ
người đàn ông nào khác.

Lấy xuống vẻ thê lương và cô độc
trên mặt hắn, hắn phải làm chút gì đó, tất nhiên là phải cho cô uống phá thai, sau đó nụ cười quỷ dị thật lâu vẫn không tiêu tan...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui