Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

"Đứa bé là của bạn trai trước của cô ấy, nhưng anh muốn trước để cho ba mẹ anh nhìn thấy con trai của chúng ta, bọn họ nhất định sẽ cực kỳ thích Phi Phi, bởi con trai của chúng ta chính là rất thông minh."

Tuy Tần Trác Luân nửa tin nửa ngờ với chuyện Phi Phi đang nấu cơm trong phòng bếp, nhưng nếu Thiển Hạ đã nói thì anh sẽ tạm tin, còn muốn biết chính xác là thật hay giả thì chút nữa anh đến phòng bếp là biết ngay thôi.

"Được thôi, vậy anh đi giúp Phi Phi đi, tôi muốn được yên tĩnh một mình một chút, đừng làm phiền!"

Thiển Hạ bảo Tần Trác Luân xuống bếp giúp Phi Phi, vì chính là muốn trốn khỏi bọn họ, sau đó tự mình đi.

"Phi Phi muốn anh bồi em, còn em lại muốn anh bồi con, vậy chi bằng anh cứ bồi em đi. Anh nhớ em, còn em có nhớ anh không? Đã lâu không được ôm em như vậy rồi."

Tần Trác Luân mặt dày mày dạn ôm chặt Thiển Hạ, Thiển Hạ thật sự là vừa giận vừa mừng. Anh cho rằng chỉ cần nói vài lời ngon tiếng ngọt thì cô liền thỏa hiệp sao, anh đừng nghĩ chỉ đơn giản như vậy, cô chính là rất có chính kiến đó.

"Trước tiên thân thể anh không phải là tự do, không cho phép đụng chạm tôi, tôi cảm thấy anh không sạch sẽ."

Cắt, anh dùng đôi tay kia ôm qua người phụ nữ khác rồi muốn tới ôm ấp cô ư, cô mới không cần đâu.

Thiển Hạ dùng lực giẫm lên chân anh, một cước đẩy anh ra xa.

Còn cố ý phất tay làm ra bộ dáng ghét bỏ.

"Em dám ghét bỏ anh? Vậy thì anh đây càng muốn đụng chạm em."

Tần Trác Luân làm sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội này, anh không kêu đau khi chân bị cô giẫm xuống, vì thế cô không kịp né tránh đã bị anh vừa ôm vừa kéo ngã xuống giường, thân thể cao lớn cũng thuận thế đè lên người cô...

*

Hoàng hôn, ánh nắng chiều cũng đã tắt.

Ăn xong cơm chiều, mọi người cũng đã tắm rửa xong xuôi, sau khi con trai ngủ Thiển Hạ liền bế con trai đến đặt trong lòng Tần Trác Luân, "Anh trông Phi Phi một lát, tôi đi giặt quần áo."

Cô vừa nói xong thì lập tức rời khỏi phòng ngủ, cũng đóng luôn cửa phòng lại.

Tần Trác Luân không hề nghi ngờ, anh cúi đầu nhìn Phi Phi đang ngủ say trong lòng mình, đây chính là con trai của anh và Thiển Hạ, nhớ năm đó anh đã cho rằng đứa bé đã bị sinh non, không ngờ rằng Dale lại chỉ lừa gạt anh..

Thế nhưng bây giờ con trai anh lại ngoan như vậy, còn thông minh đáng yêu như thế.

Anh càng nghĩ thì càng đắm chìm trong niềm vui sướng khi được làm cha của mình.

Lúc Thiển Hạ đóng cửa phòng lại, ánh mắt lưu luyến nhìn hai cha con bọn họ, sau đó liền lặng lẽ bỏ đi.

Cô một mình đi tới ngôi biệt thự của Maynor Hàn.

Bởi cô biết Hạ Hầu Cô chắc đã bị Maynor Hàn bắt lại rồi.

Hạ Hầu Cô vốn vô tội nhưng lại bị cuốn vào vòng xoáy phức tạp này, cho nên cô không thể để anh bởi vì mình mà phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Trong tầng hầm biệt thự của Maynor Hàn,

"Nói, Thiển Hạ đang ở đâu, chỉ cần anh nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, tôi sẽ lập tức tha cho anh."

Maynor Hàn dùng roi quất túi bụi lên khắp người không hề biết võ thuật như Hạ Hầu Cô, trên mặt anh cũng bị quật trúng mấy cái làm xuất hiện tia máu nhưng khuôn mặt tuấn dật của Hạ Hầu Cô lại không có phản ứng gì.

"Nhìn khuôn mặt này mà xem, có phải Thiển Hạ cũng bởi vì khuôn mặt này của anh mới có thể sống ở đó với anh đúng không, tôi đã vất vả ròng rã năm năm mới tìm được các người, vậy mà anh còn dám chế giễu tôi, lại còn để cho Thiển Hạ trốn mất, chắc anh cũng biết tôi yêu cô ấy như thế nào, tôi yêu cô ấy mười một năm, mười một năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, còn anh làm được sao?"

Maynor Hàn nâng cằm Hạ Hầu Cô, hắn hận không riêng gì Tần Trác Luân, cũng hận cả người được ở bên cạnh Thiển Hạ trong năm năm này - Hạ Hầu Cô.

"Mười một năm, cho dù anh dùng một trăm năm cũng sẽ không chiếm được tâm của Thiển Hạ, bởi vì anh quá nặng tình với cô ấy, cũng quá biến thái, mà tình yêu như vậy cũng không ai muốn tiếp thu, anh cũng không thể miễn cưỡng Thiển Hạ không thích tôi, chỉ cần cô ấy vui vẻ thì muốn tôi làm cái gì tôi đều nguyện ý, anh đừng mơ tưởng tôi sẽ nói địa chỉ của Thiển Hạ cho anh biết, trừ phi tôi phải chết, mà cho dù có phải chết thì tôi cũng sẽ không nói, nếu anh có can đảm thì xuống địa ngục tìm tôi đi, muốn đánh hả, mời tiếp tục, đừng cho là tôi sợ anh."

Trên người Hạ Hầu Cô có vô số thương tổn, có dấu bàn ủi, có dấu kim châm, còn có...

Thiển Hạ tìm được cửa tầng hầm, vừa lúc nghe được bọn họ nói chuyện, Hạ Hầu Cô đây là có tội gì?

"Thả người, anh thả anh ấy thì tôi liền ở lại, còn nếu như anh không thả anh ấy ra thì tôi lập tức chết trước mặt anh, để thứ anh đạt được chỉ là thân thể lạnh lẽo của tôi."

Trong tay Thiển Hạ cầm một khẩu súng, chính là do lúc đi qua thư phòng của Maynor Hàn lén cầm đi.

Cô đã từng đến nơi này, dĩ nhiên cũng quen thuộc nơi này như lòng bàn tay.

Năm đó cô bị anh ta đánh bất tỉnh mang đến, cũng rất không dễ dàng gì cô mới trốn thoát được.

Hiện tại trở lại chốn cũ, mà nơi này cũng không có gì thay đổi cả.

"Thiển Hạ, để súng xuống, em đã đến đây thì anh lập tức không làm khó anh ta nữa, hiện tại anh lập tức thả anh ta đi, cho nên em đừng làm chuyện ngu xuẩn."

Maynor Hàn và Hạ Hầu Cô nhìn thấy tay Thiển Hạ cầm súng chỉa thẳng lên đầu cô khiến hai người bọn họ lập tức sợ hãi cô bất cẩn mà bóp cò.

"Thiển Hạ, thế nào em lại tới nơi này, không phải anh đã nói em hãy trốn đi sao? Vậy mà em lại không nghe lời, chẳng lẽ em không nghĩ đến Phi Phi."

Hạ Hầu Cô rất đau lòng nhưng cũng cực kỳ cảm động, mặc dù trong lòng Thiển Hạ không thích anh, nhưng lại xem anh giống như một người thân của cô, nguyện ý lấy mạng đổi mạng, thật sự là người phụ nữ ngốc.

"Câm miệng lại, tôi không cho phép anh nói chuyện với Thiển Hạ, cô ấy là của tôi, bất kể người đàn ông nào khác cũng không được phép có ý đồ với cô ấy."

Maynor Hàn không giữ được bình tĩnh, anh ta lại tát Hạ Hầu Cô hai bạt tai, sau đó mới cởi bỏ dây xích sắt quấn trên người Hạ Hầu Cô, ngay lúc đó thân thể cao lớn của Hạ Hầu Cô mất đi sự chống đỡ của dây xích nên lập tức ngã trên mặt đất.

"Anh có khỏe không? Đi mau, anh ta chắc chắn sẽ không tổn thương em, anh mau đi đi. Đi càng xa càng tốt, nếu anh thật sự quan tâm em thì hãy nghe lời của em đi mau, cũng đừng tới tìm em."

Trong mắt Thiển Hạ đong đầy nước mắt, tuy rằng cô cực kỳ muốn bước lên đỡ Hạ Hầu Cô đứng dậy nhưng cô biết, nếu như cô thực sự làm như vậy, thì nhất định sẽ càng bức Maynor Hàn nổi điên lên mà hành hạ Hạ Hầu Cô thêm.

Nên cô chỉ có thể quay lưng lại, cố nén nước mắt để khuyên nhủ Hạ Hầu Cô nhanh rời đi.

"Anh, được, anh đi, Thiển Hạ, em ngàn lần đừng để anh ta ức hiếp em, nhất định em phải đáp ứng những điều kiện của anh!"

Anh nói xong thì chỉ liếc mắt nhìn Thiển Hạ một cách rất thâm sâu, tiếp đó cũng không nói gì nữa mà chỉ lết cả người đầy vết thương rời khỏi nơi này.

Bởi anh quyết định sẽ đi tìm Tần Trác Luân, anh cũng cực kỳ hối hận vì lúc trước đã không cố gắng học võ thuật, ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được, vậy làm thế nào có thể bảo vệ được người phụ nữ mình thích đây?

*

Tần Trác Luân cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi, anh tỉnh lại chính là vì ở ngoài cửa có tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

Phi Phi cũng thức dậy, cậu dụi dụi mắt, nhìn thấy Tần Trác Luân đang ở bên cạnh mình, chứ lúc nãy không phải cậu đang nằm trên giường với mẹ sao?

"Cha, mẹ đâu rồi?"

Cậu nhìn khắp phòng rồi nhưng lại không thấy mẹ.

"Cha cũng không biết, có người đang gõ cửa, để cha đi xem. Con cứ ở trong này, đừng có chạy lung tung, papa sẽ trở về cực kỳ nhanh thôi."

Tần Trác Luân xuống giường đi ra khỏi trong phòng ngủ đến cầu thang xuống lầu một, xuyên qua phòng khách đi tới cửa lớn mở cửa, cửa vừa mở ra thì từ ngoài cửa bỗng nhiên nhào tới một người, mà toàn thân người kia lại toàn là máu.

"Người nào?"

Tần Trác Luân hơi né tránh người kia, sau đó cẩn thận nhìn người vừa té trên mặt đất kia.

"Đúng, là tôi, Hạ, Hạ Hầu Cô, tôi, anh, anh mau nghĩ biện pháp cứu Thiển Hạ đi, địa chỉ ở đây, trên tấm danh thiếp này, nhớ kỹ, anh ta là chủ của tòa biệt thự này, trong đó có rất nhiều cơ quan nên anh không thể đi một người được, bởi vì tôi không có biện pháp đưa cô ấy trở về, mà cô ấy là vì tôi nên mới đến, mới chấp nhận ở bên người tên ác ma kia, tôi, tôi...."

Hạ Hầu Cô liên tục nói mấy câu xong thì liền hôn mê.

Tần Trác Luân đỡ anh đến ghế sofa nằm xuống, sau đó anh lập tức gọi điện thoại liên hệ với Dale, nhờ Dale tới cứu chữ cho Hạ Hầu Cô.

Bỗng nhiên anh nghĩ lại chuyện hôm nay Thiển Hạ đến đây, kết hợp với những lời Hạ Hầu Cô vừa nói, chẳng lẽ Hạ Hầu Cô là vì Thiển Hạ mới bị thương như vậy, mà sở dĩ lúc ấy Thiển Hạ và Hạ Hầu Cô không cùng lúc bị Maynor Hàn bắt được, hoàn toàn là vì muốn đưa Phi Phi đến nơi an toàn sau đó mới rời đi.

Phi Phi bình an thì cô mới chịu chui đầu vào lưới.

"Cha, chú ấy làm sao vậy, cha, cha đừng có gấp, con tới chăm sóc chú ấy, còn cha nhanh đi tìm mẹ, mang mẹ nhanh trở về, Phi Phi tin tưởng cha..., cha, cố lên!"

Phi Phi từ trên lầu đi xuống, những lời cậu nói hoàn toàn không giống như của một cậu bé bốn tuổi có thể nói ra, đứa nhỏ này thật sự là quá mức thông minh, cũng quá hiểu chuyện rồi.

"Được, một lát nữa sẽ có một dì xinh đẹp đến nhấn chuông cửa, dì ấy là tới cứu chú Hạ Hầu, đây là ảnh chụp của dì ấy, bảo bối, nhớ kỹ phải xác nhận rõ ràng là dì ấy thì con mới có thể mở cửa, biết không? Con nhớ kỹ lời cha nói chưa?"

Tần Trác Luân cầm bức ảnh chụp chung của bốn người là Thiển Hạ, Y Đồng, Điềm Điềm và Dale đến trước mặt con trai để cho cậu xem, tiếp đó chỉ vào mặt của Dale để cho cậu nhận biết rõ ràng hình dáng của Dale, bởi anh nhất định phải cẩn thận.

"Dạ, con nhận rõ, cha cứ an tâm đi, nhớ phải mang mẹ trở về... Con đã nhớ kỹ lời cha nói, con nhìn thấy chính xác là dì này đến đây thì con mới mở cửa."

Phi Phi ưỡn thẳng ngực, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ về phía Tần Trác Luân đảm bảo.

Đang trên đường, Dale lại gặp sự cố va chạm với một chiếc xe khác.

Nên tạm thời cô không thể rời đi ngay được, cô liền xuống xem xét tình hình xe mình một chút.

Nửa đêm, cái tên Tần Trác Luân này lại đánh thức cô, cô quen biết nhóm bạn của Thiển Hạ đến cùng là gặp phải xui xẻo gì đây?

Giấc ngủ ngon không thành, lại còn bị một cuộc điện thoại gọi đến nơi này, hiện tại còn rất tốt, xe cũng bị va chạm thiệt hại không ít rồi.

"Cô lái xe như thế nào vậy, không thấy chúng tôi đang rẽ về phía bên này sao?"

Trong chiếc xe va chạm với xe của Dale có hai người phụ nữ đi tới, một người vẫn còn trẻ còn một người là một phụ nữ trung niên, xem ra thân phận cũng rất cao quý.

Chính người phụ nữ trẻ tuổi đã tiến lên nói với Dale.

"Là cô, tôi nghĩ là chính cô cố ý đụng vào xe của tôi thì có, hiện tại tôi không rảnh đôi co với người phụ nữ như cô, nếu không thì tỉ lệ chất xám trong đầu tôi cũng thấp đi."

Dale nhận ra người phụ nữ này chính là Hứa Mộng Phỉ, là người phụ nữ độc ác năm năm trước muốn Thiển Hạ sinh non, nếu không phải vì y thuật của cô cao siêu thì Thiển Hạ và đứa bé trong bụng của cô ấy đã sớm mất mạng rồi.

Hiện tại, nhớ lại chuyện năm đó thì trong lòng cô cũng nhịn không được toát mồ hôi lạnh thay cho Thiển Hạ, bây giờ cô nghe nói con trai của Thiển Hạ cũng đã bốn tuổi, lại phi thường thông minh lanh lợi đáng yêu, mà bộ dáng còn rất đẹp, hoàn toàn di truyền tất cả gien tốt của cha mẹ, nghe vậy cô cũng thật sự bội phục y thuật của mình, bởi tính đi tính lại thì cô vẫn là ân nhân cứu mạng của mẹ con Thiển Hạ mà.

Nhớ năm đó Thiển Hạ còn tưởng rằng do mình được ăn uống nhiều thuốc bổ nên bụng mới có thể càng lúc càng lớn như vậy, mà cô vì không muốn để cho Tần Trác Luân và người đàn bà xấu xa Hứa Mộng Phỉ phát hiện đứa bé trong bụng Thiển Hạ vẫn còn nến mới nói dối với Thiển Hạ là đứa bé kia đã bị một mũi thuốc phá thai làm mất mạng rồi.

Tất cả mọi người đều tin là thật, không phải do mọi người không biết nhưng đúng là cô nói rất nghiêm trang đi, ha ha..

Hiện tại nhìn thấy Hứa Mộng Phỉ, thật sự là mất hết khẩu vị, nửa đêm ở trên đường còn có thể gặp phải, thật sự là vận xấu, vận xấu.

"Mộng Phỉ, cô ấy là ai, hai người các con biết nhau sao, đừng vì việc nhỏ như vậy mà làm ầm ĩ tổn thương hòa khí, huống chi trong bụng con lại đang có đứa bé, phải nói chuyện cẩn thận, chú ý dưỡng thai, nếu xe không có việc gì thì thôi, để cho công ty sửa xe cho người đến kéo đi, nơi này cách nhà Trác Luân cũng không còn xa lắm, không phải con nói cho mẹ đến nhìn một đứa bé trai đang ở trong nhà của Trác Luân sao, vậy đứa bé trai kia là cháu trai của mẹ sao? Mẹ hiện tại cũng rất muốn lập tức nhìn thấy nó, nếu như nơi này cách chỗ Trác Luân ở không xa thì chúng ta liền bộ một đoạn đi.

Khi người phụ nữ trung niên kia tiến lên hoà giải thì Dale cảm thấy nên dĩ hòa vi quý là tốt hơn, mà bà ấy cũng cực kỳ quan tâm đến đứa bé trong bụng Hứa Mộng Phỉ.

"Bác, bác là mẹ của Tần Trác Luân, như vậy chính là bà nội của Phi Phi, vừa lúc con cũng phải đi đến đó, mà nơi này muốn đi bộ đến đó cũng cần khoảng hai mươi mấy phút nữa, không bằng chúng ta cùng nhau đi."

Hứa Mộng Phỉ còn chưa kịp trả lời câu hỏi của mẹ Tần Trác Luân, mới vừa định rời khỏi thì lại nghe Dale đang đi tới bên này nói.

"Được, con chính là bạn bè của Luân đi, con nói cháu trai của ta gọi là Phi Phi sao, cám ơn con, vậy làm phiền con dẫn đường, Mộng Phỉ mau cùng đi."

Tần phu nhân thủ thỉ nói chuyện, một điểm cũng không giống với phong thái của một quý phu nhân có tiền có thế.

Dale cảm thấy được Tần phu nhân cũng coi trọng cô, cho nên cô cũng hảo tâm dẫn đường đi, tuy nhiên cô cũng có một chút không quen thuộc con đường này lắm.

"Được, con mới vừa gọi điện thoại kêu công ty sửa xe cho người đến kéo xe đi sửa chữa rồi, vậy chúng ta đi thôi, bác Tần, con họ Mễ, gọi là Mễ Dale, năm đó có người muốn hãm hại mẹ của Phi Phi và Phi Phi, mà thiếu chút nữa thì Phi Phi cũng đã bị người phụ nữ ngoan độc kia tiêm thuốc phá thai hại chết, nếu không phải do con và mẹ của Phi Phi là bạn tốt, đúng lúc con phát hiện, hiện tại đứa bé đã mất, bác gái, con nói cho bác biết, bộ dáng của Phi Phi và Tần Trác Luân giống nhau như đúc, thông minh đáng yêu, nghe nói là thiên tài bảo bảo đó...."

Dale nói về chuyện của Phi Phi đã hoàn toàn thành công hấp dẫn hết lực chú ý của Tần phu nhân đi, hiện tại hai người đi ở phía trước nói cười vui vẻ khiến Hứa Mộng Phỉ tức chết rồi, do cô đi ở phía sau cùng, cảm giác trên đường có quá nhiều muỗi.

Cô vội vàng giục Tần phu nhân tới đây là vì muốn lừa gạt Tần phu nhân đứa bé kia không phải là cháu trai của bà, mà là do Thiển Hạ cố ý bảo người ta trang điểm gương mặt đứa bé đến để lừa gạt Tần Trác Luân, không nghĩ tới ở trên đường lại đụng phải Dale, Dale nói những câu nói kia đều là chống đối cô, bởi vì cô biết Dale nói đến người phụ nữ hư hỏng kia chính là muốn ám chỉ cô.

Sớm biết chuyện sẽ như vậy thì cô đã không đi khuyên giục Tần phu nhân tới nơi này gặp con trai của Thiển Hạ, đây thật đúng là lấy đá đập chân mình mà.

'Ding ding...'

Đợi hơn một giờ mà Phi Phi cũng không thấy dì xinh đẹp đợi đến chăm sóc cho chú Hạ Hầu Cô đã hôn mê, nên cậu rất sốt ruột rồi....

Rốt cục, tiếng chuông cửa vang lên, có người tới nhấn chuông cửa.

Cậu cũng không quên chuyện cha đã dặn dò cậu, cho nên cậu kéo một cái ghế đến gần cửa, đứng ở trên ghế ghé cặp mắt nhìn ra mắt cửa, oa oa, không phải cha nói chỉ có một dì tới đây thôi sao, như thế nào bên người dì ấy còn có hai người khác nữa?

Vậy thì cậu nên mở cửa hay là không mở cửa mới tốt đây?

Cậu cầm lấy một ống nghe trên bên cạnh cửa nói vọng ra với dì xinh đẹp : "Dì xinh đẹp, cha nói chỉ cho một mình dì vào đây ...., hai người kia không thể tiến vào .., dì kêu các dì ấy tránh ra thì con lập tức mở cửa để cho dì xinh đẹp tiến vào..."

Cậu thật đúng là một tiểu quỷ gian xảo, tự nhiên còn dám nói như vậy.

"Ha ha, thật sự là một bé ngoan, hai người này không có quan hệ, Phi Phi, mở cửa đi, không phải nói có một chú đang bị thương sao, dì phải kiểm tra cho chú ấy. Con yên tâm, không có việc gì. Dì đảm bảo...."

Dale liếc mắt nhìn Tần phu nhân và Hứa Mộng Phỉ một cái, chung quy cũng không thể thật sự để cho mấy người này đi được, dù sao cô cũng tin tưởng chỉ cần Tần phu nhân tận mắt nhìn thấy Phi Phi, nhất định sẽ cực kỳ yêu thích...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui