Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

"Cô là ai?"

Thiển Hạ đứng ở trong mật thất nhìn thấy Hứa Mộng Phỉ và Dale muốn giành tới trước, khiến cho Tần Trác Luân vội vàng đối ứng, ngay lúc đó mũi tên dính độc trên người anh rơi xuống, cô biết Hứa Mộng Phỉ làm vậy là muốn Tần Trác Luân cảm kích cô ta, sau đó sẽ không chia tay với cô ta.

Mặc dù cô biết, nhưng vẫn có chút cảm kích Hứa Mộng Phỉ.

Cô cũng nhìn thấy Dale đang đi giúp ba người khác giải độc chữa thương rồi.

Cô nghĩ muốn ra ngoài xem thế nào, nhưng cô phát hiện cửa mật thất đã bị khóa trái.

Đang lúc cô không biết làm thế nào mở cửa thì có một cô gái hết sức xinh đẹp từ cửa sổ bò vào, cô đoán cô gái cũng khoảng chừng hai mươi tuổi thôi.

"Tôi là Tạ Uyển Uyển, là em gái của Maynor Hàn, anh trai tôi làm chuyện sai lầm nên tôi đương nhiên phải giúp anh ấy sữa chữa cho đúng, mà còn bởi vì tôi là người thân duy nhất còn trên đời này của anh ấy!"

Tạ Uyển Uyển cười khẽ nhìn về phía Thiển Hạ, hóa giải cảm giác xa lạ của Thiển Hạ.

"Nhưng mà, sao cô lại chịu giúp tôi, với lại anh trai cô cũng đã thiết kế nhiều cơ quan như vậy, chúng ta có thể dễ dàng chạy đi bởi vì các loại cơ quan không có tác dụng đối với chúng ta, nhưng bốn người bọn họ phải làm sao bây giờ?

Thiển Hạ đích thực rất quan tâm đến bốn người bên Tần Trác Luân.

"Cô xem, có anh ấy hỗ trợ sẽ không sợ, Trầm Vân Phóng, còn không đi hỗ trợ."

Tạ Uyển Uyển chỉ vào cửa đã mở ra, cạnh cửa đúng là có một người đàn ông rất tuấn tú phi phàm đang đứng, người đàn ông mà Tạ Uyển Uyển nhắc đến là người này, chỉ thấy anh ta gật đầu một cái.

"Vâng, bà xã, anh hiện tại lập tức đi hỗ trợ."

Anh ta gọi Tạ Uyển Uyển là bà xã, bọn họ đúng thật rất xứng đôi đi.

"Cô xem, anh ấy đã bình an vào được, vậy chắc chắn anh ấy cũng có thể bình an đưa ông xã của cô và mấy người bạn bè của ông xã cô đi ra ngoài, hiện tại cô cứ yên tâm theo tôi đi thôi, ha ha, tôi nghĩ chờ đến lúc anh trai tôi trở về nhìn thấy mọi người đều đã đi mất, cơ quan của anh ấy cũng bị người phá hủy đi, nhất định sẽ tức giận đến bùng nổ, ha ha."

Tạ Uyển Uyển và Thiển Hạ cùng nhau đi ra khỏi mật thất, Thiển Hạ nghĩ thầm, hi vọng Trầm Vân Phóng thật sự có thể đưa đám người Tần Trác Luân bình an đi ra ngoài.

*

"Nơi này là?"

Thiển Hạ nhìn cửa toà nhà cổ kính trước mắt này, nên cô lập tức hỏi người dẫn cô tới đây là Tạ Uyển Uyển.

"Đây là căn nhà của cô Trầm Vân Phóng, cô của anh ấy tính tình cổ quái, nhưng lại là người rất tốt, cô cứ yên tâm ở trong này ẩn náu, cô anh ấy hiện tại đang ở nước ngoài, phải sang năm mới có thể trở về, lát nữa ông xã của cô cũng sẽ tới chỗ này, hai người cứ coi nơi này như địa điểm hưởng tuần trăng mật đi, ha ha."

Tạ Uyển Uyển thật sự là một cô gái rất kỳ quái, vì cái gì cô ấy lại muốn giúp mình mà không phải giúp anh trai của cô ấy đây?

"Tô biết cô đang suy nghĩ cái gì, cô nhất định đang nghĩ tôi thế nào lại không giúp đỡ anh trai tôi mà ngược lại đi giúp các cô? Tôi chính là không thể chịu được chuyện một đôi uyên ương bị chia rẽ, tôi hạnh phúc, cuối cùng tôi cũng không tự kiềm chế được việc hưởng thụ một mình nên cũng cần phải khiến người khác hạnh phúc, người sai vốn chính là anh trai của tôi, tốt nhất các người hãy nán lại ở trong này một đoạn thời gian, để ba mẹ tôi thuyết phục anh trai tôi giải phóng đoạn tình cảm này xong rồi các người lại trở về, đáp ứng tôi, được không? Kỳ thật tôi cũng chính là đang giúp anh trai tôi."

Tạ Uyển Uyển suy nghĩ quả thực rất chu đáo. Tuy Thiển Hạ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà hiện tại cũng không còn biện pháp khác.

Không bao lâu sau Tần Trác Luân cũng đến đây, hai người bọn họ gặp lại nhau, mà ông xã Trầm Vân Phóng của Tạ Uyển Uyển cũng vừa đến đưa Tạ Uyển Uyển đi mất.

"Anh, có khỏe không?"

Tần Trác Luân đang đứng ở trước mặt mình, Thiển Hạ vươn tay muốn chạm đến mặt anh.

"Anh rất tốt, em xem, có thể nhảy có thể chạy, chúng ta đi vào, nghe Trầm tiên sinh nói nơi này đã cất giữ đầy đủ các loại thực phẩm cho chúng ta ăn trong ba tháng, không nghĩ tới chúng ta cũng có lúc sẽ trải qua một đoạn cuộc sống giống như ẩn sĩ như thế này, vậy em có nguyện ý sống chung với anh trong ba tháng không?"

Tần Trác Luân phản ứng ra ngoài như vậy khiến Thiển Hạ có chút ngoài định liệu, cô cho rằng, cho rằng anh nhất định đã bị Hứa Mộng Phỉ làm cảm động, sau đó dựa theo y nguyên kế hoạch ban đầu kết hôn với Hứa Mộng Phỉ, không nghĩ tới anh lại xuất hiện ở trong này, lại còn nói như vậy.

"Anh, anh tới nơi này nói như vậy làm gì, Hứa tiểu thư kia, anh không cần chăm sóc cô ta sao, cô ta vì giúp anh mới hút chất độc, đã hôn mê rồi, hiện tại có khả năng đang nằm tại bệnh viện, mà anh cũng không kết hôn với cô ta sao?"

Thiển Hạ nhịn không được hỏi anh chuyện của Hứa Mộng Phỉ.

"Có Mễ tiểu thư (Dale) ở đây thì cô ấy nhất định sẽ không có việc gì, anh biết cô ấy vì cái gì mới giúp anh, nhưng mà anh đã nói với cô ấy từ sớm là anh và cô ấy nhiều lắm cũng chỉ có thể là bạn bè mà thôi, ngoài ra sẽ không thể tồn tại bất kì mối quan hệ nào khác, nếu như cô ấy muốn nghĩ chuyện khác thì lập tức bọn anh sẽ không còn là bạn bè nữa. Cho nên sớm hay muộn cô ấy sẽ hiểu rõ thôi, em đừng nghĩ quá nhiều, vả lại chúng ta cũng rất khó có được cơ hội cùng ở chung một chỗ, ba tháng này lại không có những người khác quấy rầy, chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhiều tự do, em nói xem, như vậy không phải rất tốt sao?"

Hoá ra là Tần Trác Luân nghĩ như vậy khiến trong lòng Thiển Hạ nhịn không được len lén cười trộm.

* Ba tháng sau

"Xin kiểm tra qua cho cô ấy, có phải cô ấy mang thai rồi không?"

Thời điểm hai người họ đi ra khỏi tòa nhà kia, thì việc trước tiên Tần Trác Luân làm chính là muốn Dale đến kiểm tra xem có phải Thiển Hạ mang thai hay không?

"Oa, mẹ mang thai thì con liền có em trai em gái, dì Dale mau mau kiểm tra cho mẹ con xem."

Phi Phi vui vẻ vỗ tay, tới đón bọn họ đúng là không ít người đi.

"Chuyện này sao, tôi không nói cho các người biết, phải biết rằng có mang thai hay không, trước cử hành hôn lễ, chờ đến buổi tối tân hôn của hai người thì tôi sẽ nói cho các người biết đáp án, mọi người, còn chờ cái gì, mau đi thôi."

Dale gán cho bọn họ một cái bí mật, không hề bật mí chút nào mà hoàn toàn thản nhiên lái xe rời đi.

Nhà Tần Trác Luân,

Hai người một trước một sau bước vào phòng, liền thấy được cha mẹ Tần Trác Luân đều đang ngồi trong phòng khách, giống như bọn họ cũng đã tới nơi này một đoạn thời gian rất dài rồi, nhìn bọn họ cũng rất nhàn nhã tự tại đi.

"Ba mẹ, hai người thế nào lại ở chỗ này?"

Đám người Tần Trác Luân và Thiển Hạ cùng nhau đi vào, còn Phi Phi thì lại chạy đến bên cạnh ông nội cậu ngồi xuống.

"Ông nội bà nội muốn cùng con đi chơi, đã tới rồi, đã ở đây ba tháng, cha, mẹ nhanh tới đây ngồi, các chú các dì cũng mau lại đây ngồi, để con đi pha trà cho mọi người, con pha trà uống cực kỳ ngon nha, không tin mọi người có thể hỏi ông nội bà nội, bọn họ mỗi ngày đều thích uống trà con pha đó."

Phi Phi vừa mới ngồi xuống lại đứng lên, lại còn tự mình khen ngợi tay nghề pha trà của chính mình.

"Đúng, đúng như lời cháu trai bảo bối nói đó, chúng ta đã ở nơi này ba tháng, còn có thể ở thêm, chờ đến khi hai người các con kết hôn thì chúng ta sẽ bàn bạc dọn đi, nhưng mà Phi Phi sẽ đi theo chúng ta."

Cha Tần Trác Luân đặt tờ báo đang cầm trên tay xuống nói.

"Kết hôn, chúng con lập tức định ngày lành cử hành hôn lễ, còn chuyện Phi Phi có đi cùng cha mẹ hay không thì còn phải xem tâm ý của bản thân Phi Phi, nếu Phi Phi nguyện ý đi cùng ông nội bà nội thì con sẽ để Phi Phi đi, ngược lại nếu Phi Phi nguyện ý ở lại với chúng con cũng được, chỉ cần Phi Phi cao hứng là tốt rồi."

Tần Trác Luân đúng là một người cha cực kỳ anh minh.

"Cha đúng là tốt nhất, ông nội bà nội, hai người thua đi, chúng ta đi tới vườn hoa nói chuyện riêng đi ạ, đừng để cha mẹ nghe được. Kia là bí mật nhỏ của chúng ta."

Phi Phi nhẹ nhàng bưng khay trà đi ra, bưng cho mỗi người một ly, một người cũng đều không thiếu, tất cả mọi người đều có một ly trà, cậu đưa trà ngon xong thì liền đi đến bên người ông nội bà nội, thần thần bí bí như vậy rồi kéo ông nội bà nội đi đến hoa viên, cũng không cho mọi người đi theo nhìn, kể cả nhìn lén thì đều không được.

"Không chịu cho chúng ta nhìn sao, mà chúng ta cũng chưa nói đồng ý, vậy chúng ta đi nghe lén, đi, chúng ta đi nghe lén."

Mọi người giống như cũng ngầm hiểu ý với nhau mà hướng hoa viên đi đến, hiện tại ở phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người Thiển Hạ và Tần Trác Luân với nhau.

*

Năm năm sau

"Mẹ, mẹ, con muốn ăn Hồ Lô bọc đường, mà anh trai không cho, mẹ, đánh mông anh trai đi, anh trai khi dễ con."

Một bé gái xinh xắn bốn tuổi mặc váy công chúa, bộ dáng vô cùng xinh đẹp đáng yêu, cô bé đi đến bên người mẹ kể tội của anh trai mình, sau đó trốn ở trong lòng mẹ làm bộ dáng lè lưỡi với anh trai của mình.

"Ăn Hồ Lô bọc đường và ăn đường không có gì khác nhau, hiện tại em bị sâu răng không ăn được, nếu như em muốn ăn các loại đồ ăn vặt khác thì anh cũng đều không phản đối."

Phi Phi chín tuổi, bộ dáng giống như ông cụ nhỏ quản dạy em gái mình.

"Mẹ, mẹ nhìn xem, anh trai thực nhỏ lại còn khi dễ Đóa Đóa, hu hu, Đóa Đóa không cần, Đóa Đóa tức giận."

Bé gái xinh xắn tên là Tần Đóa Đóa, vừa nói xong thì hốc mắt cô bé cũng hơi ươn ướt, giống như đang khóc cực kỳ thương tâm vậy.

"Đóa Đóa đừng tức giận, anh trai đều là vì tốt cho con mà thôi, Phi Phi, bài tập của con đã làm tốt chưa? Đóa Đóa, mẹ phạt anh trai chép phạt một trăm lần bài khoá này có được không? Còn muốn chọn chép phạt bài khoá nào thì con lại tới chọn lựa."

Thiển Hạ cầm lấy một quyển ngữ văn anh ngữ của Phi Phi, sau đó đưa cho cô bé Đóa Đóa.

"Thực nhỏ, hì hì, con muốn anh trai chép phạt bài thiên văn này, một trăm lần lần đi..., anh trai không thể lười biếng đó, nên con sẽ ở bên cạnh giám sát anh trai làm bài. Đi, anh trai nhanh đi sao chép bài khoá đi, một trăm lần, hì hì, bài thiên văn này có rất nhiều rất nhiều chữ, cũng thực khó,... hiện tại anh trai sẽ bị phạt, hì hì, đi mau, sao chép bài khoá đi."

Nhìn hai bóng dáng nhỏ bé của Phi Phi và Đóa Đóa đi vào trong nhà, khiến Thiển Hạ cảm thấy hạnh phúc thực sự đơn giản là như vậy thôi.

"Bà xã, đang suy nghĩ cái gì, đến đây, ăn một xâu Hồ Lô bọc đường này đi."

Tần Trác Luân ngồi vào bên người Thiển Hạ, tiếp đó đưa cho Thiển Hạ một xâu Hồ Lô bọc đường.

"Anh cho rằng em giống như Đóa Đóa sao, em không ăn, chuyện của công ty anh giải quyết xong xuôi rồi hả?"

Thiển Hạ buồn cười nhìn mặt Tần Trác Luân, thế nào mà anh lại cứ luôn coi cô giống như con của bọn họ vậy, xin đi, bọn họ hiện tại đã là cha mẹ của hai đứa con rồi đó.

"Hôm nay đã xong việc, ngày mai và một tuần sau anh nghỉ làm, bởi vì anh muốn dẫn em ra ngoài đi du lịch tuần trăng mật, một tuần, có thể đi không?"

Tần Trác Luân đều đã lên kế hoạch rất chu đáo, ngày mai chính là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người bọn họ, cho nên anh muốn dùng lần du lịch tuần trăng mật này làm quà chúc mừng.

"Lại là du lịch tuần trăng mật, anh xem chúng ta cũng đã đi qua năm lần, em không đi."

Thiển Hạ nghe thấy đi du lịch tuần trăng mật thì liền có chút sợ hãi, bởi vì đi du lịch tuần trăng mật sẽ chỉ có hai người bọn họ, vậy Phi Phi và Đóa Đóa phải làm sao bây giờ, cô không muốn một tuần mà không thấy được Phi Phi và Đóa Đóa đâu.

"Có ba mẹ anh rồi, huống chi Phi Phi lại hiểu chuyện như thế, cho nên em không cần lo lắng cho hai đứa đâu, với lại đi du lịch tuần trăng mật cũng chính là chủ ý của con trai chúng ta mà,không tin em có thể hỏi con xem, mà anh cũng sẽ không lừa em."

Tần Trác Luân đã nói chuyện anh và Thiển Hạ muốn đi du lịch tuần trăng mật trước với con trai Phi Phi rồi, mặc dù anh biết Thiển Hạ cũng sẽ không đi hỏi.

"Nếu là chủ ý của Phi Phi, vậy thì đi thôi, trong nhà thật sự không có việc gì chứ? Nếu không chúng ta dẫn hai con cùng nhau đi, cả nhà chúng ta cùng nhau đi du lịch không phải chơi càng vui vẻ sao!"

Thiển Hạ vẫn có chút không yên tâm về con trai và con gái mình.

"Thiển Hạ, hiện tại hai đứa bé đều đã trưởng thành, đứa bé cũng đã bốn tuổi, đứa lớn cũng đã chín tuổi, cho nên em cứ thoải mái hưởng thụ cuộc sống đi, cả ngày em cứ đeo chuyện của Đóa Đóa và Phi Phi bên người, vậy sao em không suy xét đến cảm thụ của anh, anh sẽ thương tâm, bởi vì anh cảm thấy em không quan tâm anh."

Tần Trác Luân nói xong thì liền quay lại đưa lưng về phía Thiển Hạ, giống như anh đang thật sự thương tâm vậy.

"Anh lại nói đi nơi nào vậy, em làm sao có thể không quan tâm đến anh được, được rồi, chúng ta cùng đi, không mang theo Phi Phi và Đóa Đóa, anh xem anh đi, thế nào mà lại có thể ăn dấm chua với con trai mình đây!"

Thiển Hạ bước lên phía trước trấn an chồng mình, anh thật sự là ghen tị quá đáng yêu rồi.

Phi Phi và Đóa Đóa chính là con trai con gái của anh đó , vậy mà lúc anh xoay người lại thì cô chợt phát hiện vẻ tươi cười trên mặt anh, tiếp đó anh liền cúi đầu hôn môi của cô, khiến cô không có biện pháp mở miệng nói chuyện, anh đúng là hơi tức giận đó, haiz, người đàn ông này càng sống càng bướng bỉnh rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui