Tổng Giám Đốc Cưng Chìu Vợ Yêu

Mộ Thiên Thanh đi ra phòng ăn, trong lòng hoảng loạn trong lúc nhất thời không có cách nào bình phục, cô quay đầu nhìn phòng ăn, nhìn thấy bóng dáng của Thượng Quan Mộc đuổi tới, người vội vàng nấp phía sau một cây cột, nhưng ngay lúc này, điện thoại ở trong túi không ngừng chấn động. . . . . .

Mộ Thiên Thanh vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn số của Thượng Quan Mộc, đầu tiên len lén liếc một cái, rồi bắt máy. . . . . .

"Thiên Thanh, ở đâu?" âm thanh dịu dàng của Thượng Quan Mộc truyền đến.

Mộ Thiên Thanh mấp máy môi, đáp: "A. . . . . . Em đã lên xe taxi. . . . . ."

"Thật?"

"Ừm!" Mộ Thiên Thanh chột dạ đáp lời.


Trong điện thoại im lặng, sau đó truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Thượng Quan Mộc, "Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm!"

"Ừ, anh cũng thế, bái bai!" Mộ Thiên Thanh cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn bóng dáng thon dài đứng tại chỗ một lát, mới đi về phía đậu xe.

Mộ Thiên Thanh không có đi, cứ tựa vào trên cây cột như vậy, vẻ mặt có chút nặng nề. . . . . .

Cô đã từng nghĩ tới có lẽ Thượng Quan Mộc có ý với cô, nhưng nhiều năm như vậy, quan hệ với mọi người luôn rất tốt, cô cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều.

Đối với Thượng Quan Mộc, không phải cô không có cảm động và yêu thích, mặc kệ ở trường học hay ở cục cảnh sát, lúc cô cần, anh đều có ở bên cạnh cô. . . . . .

Nếu như. . . . . . hôm nay Lãnh Tĩnh Hàn không nói câu kia gợi lên trí nhớ của cô. . . . . . mới vừa rồi cô cũng sẽ không nghĩ sẽ chạy trối chết?

Mộ Thiên Thanh đứng dậy, yên lặng đi dưới ánh đèn nê ông lóe sáng trên đường phố, trong lòng giống như có thứ gì hỗn loạn làm cho cô hít thở không nổi. . . . . . bất kể là Thượng Quan Mộc tỏ tình hay là câu nói kia của Lãnh Tĩnh Hàn !

Lỗ mũi của Mộ Thiên Thanh đột nhiên ê ẩm, cô nhìn quán rượu trước mặt, bước chân không tự chủ vòng vo đi vào. . . . . .

"Uống gì nào?" Người phục vụ vừa lau lau ly rượu, đưa mắt hỏi.

"Bia!"

Người phục vụ nhìn Mộ Thiên Thanh, nhún vai một cái, mở ra một chai bia đặt trước mặt Mộ Thiên Thanh, sau đó tiếp tục công việc trong tay mình.


Tiếng nhạc ầm ĩ mang theo âm thanh cười đùa của mọi người, bên trong quán rượu còn nhiều người sống về đêm, nơi này, cho tới bây giờ đều là chỗ phát tiết háo hức.

Mộ Thiên Thanh uống một hơi hết một chai, hoàn toàn không có biện pháp giải tỏa nổi bức bối trong lòng, ngực cô phập phồng thở hổn hển, "Bộp" một tiếng, đặt chai trên quầy bar, "Một chai nữa!"

Người phục vụ không nói hai lời, lại mở ra một chai cho cô. . . . . .

Mộ Thiên Thanh mặc dạ phục hết sức xinh đẹp rất nhanh thu hút sự chú ý của người trong quán rượu, còn có một số người trực tiếp cầm rượu đến bắt chuyện, nhưng cuối cùng cũng bị Mộ Thiên Thanh dùng ánh mắt lạnh lẽo tức giận đuổi đi.

"Aiz? Anh xem. . . . . . Cô ta có phải là con sư tử họ Mộ hay không!" Trong góc, một người đàn ông dáng vẻ lưu manh nói với những người bên cạnh.

"Cô gái kia?" Những người bên cạnh cười lạnh một tiếng, chỉ là tùy ý liếc mắt, "Làm sao có thể ăn mặc có khiêu gợi như vậy?"

"Tôi nói thật, anh nhìn một chút!"


Người nọ bị những người bên cạnh làm phiền, ngồi dậy nhìn, nhìn một hồi lâu, mắt trợn to nói: "Mẹ nó, thật đúng là cô gái kia!"

Nói xong, không khỏi phủi miệng, "Cô gái này hôm nay thế nào vậy? Ăn mặc rối như vậy. . . . . ."

Người đàn ông sờ lên cằm nhìn từ trên xuống dưới, đáy mắt dần dần toát ra vẻ bỉ ổi.

"Anh nói. . . . . . mùi vị cảnh sát như thế nào?" Người đàn ông hỏi.

"Này, em gái này anh có thể ăn sao? Cẩn thận cô ta dùng súng bắn tung thằng nhóc nhà anh. . . . . ." Người đàn ông nói xong, cố ý nhìn dưới đũng quần người đàn ông một chút.

"Ai nói tôi muốn tự mình ăn hả ?" Khóe miệng người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi càng đậm, nhìn Mộ Thiên Thanh cười hắc hắc hai tiếng, "Xương khó gặm đương nhiên là phải để cho người khó đối phó đi gặm. . . . . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận