“Không cần, đây là vợ của tôi, còn đây là con trai tôi. À, cứ theo như lời ông, lập tức cho người đem gian phòng đối diện sửa sang lại một chút để làm phòng trẻ." Lữ Trị nói xong, quay lại nhìn Tiểu Ốc nói: “Vợ, em và Kiều Kiều mệt không? Trước tiên cứ lên lầu, vào phòng của chúng ta nghỉ ngơi một chút."Lữ Trị xách theo hành lý của cô đi trước dẫn đường. Tiểu Ốc cũng thật mệt mỏi nên vừa vào phòng liền trực tiếp đi tới giường lớn nằm xuống. Kiều Kiều cũng hơi mệt nên cũng tựa vào bên cạnh mẹ ngủ. Mặc dù mệt, nhưng nhìn Tiểu Ốc cùng con trai ngủ, anh cũng không nỡ đánh thức nên một mình đem các vật phẩm từ trong hành lý của cô lấy ra, từng chút sắp xếp lại. Qua nhiều năm như vậy, điều anh mong muốn rốt cuộc đã thành hiện thực, giống như bây giờ, vợ và con trai đều đang ở bên cạnh anh.Sau khi Lữ Trị dọn đồ xong, nhìn sang thấy Tiểu Ốc đổ mồ hôi, đoán chừng là nóng nên vội vàng chỉnh lại máy điều hòa.Lữ Trị có chút đờ đẫn nhìn hai người đang nằm. Đây là loại cảm giác thật không thể tưởng tượng nổi.Nếu không phải điện thoại vang lên, Lữ Trị cảm giác mình nhất định sẽ cứ như vậy mà nhìn bọn họ. Anh sợ đánh thức Tiểu Ốc cùng Kiều Kiều, vội vã đi ra ngoài cửa nhận điện thoại: “Alo, lão Tam, tìm anh có chuyện gì à?"“Anh hai, bây giờ anh đang ở đâu. Hôm nay là sinh nhật lão Ngũ, anh cả nói muốn tổ chức ăn mừng cho chú ấy ở biệt thự vùng ngoại ô, kêu em thông báo với anh một tiếng."“Hôm nay thì anh không đi được. Quà tặng anh sẽ cho người đưa qua. Giúp anh nói xin lỗi với chú ấy."“Tại sao? Anh vẫn còn giận?" Tình cảm anh em luôn luôn không tệ, nhưng do đoạn thời gian trước, lão Ngũ cứ một mực nhét các cô gái cho anh hai, chọc anh ấy không vui, làm giữa hai người tạo nên một chút mâu thuẫn. Bây giờ bọn họ cũng chỉ là muốn giúp đỡ hòa hoãn lại mối quan hệ của hai người này thôi.Lữ Trị lắc đầu, bây giờ anh cũng hết giận rồi, bởi tâm tình của anh lúc này rất tốt:"Không có, vợ của anh tới Nam Châu rồi."“Anh nói cái gì?" lão Tam có cảm giác mình đang nghe nhầm.“Anh nói là vợ anh đã tới Nam Thành rồi, còn có con trai của anh nữa. Hôm nay bọn họ vừa tới, giờ vẫn đang ngủ, tối nay anh phải ở cùng bọn họ." Lữ Trị nói. Bây giờ anh vẫn còn rất hưng phấn. Anh không nghĩ chuyện này đến dễ dàng như vậy, thật có cảm giác như đang nằm mơ, nhưng nếu là mơ thì anh vẫn hy vọng mình đừng bao giờ tỉnh lại.“Anh đang nằm mơ hả? Ở đâu ra vợ cùng con trai? Anh hai, anh không điên chứ?" lão Tam cảm thấy lo lắng, trước kia chưa từng nghe nói qua a!“Mấy hôm trước đã đi đăng kí rồi, anh không có nói với em sao?" Chẳng lẽ là anh hưng phấn quá nên quên nói ấy anh em tốt của mình?