Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Editor: May

Xác thực mà nói, cô không biết chính mình nên đối mặt với Lương Thần như thế nào.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước cửa, hít sâu vài hơi, mới nâng tay lên, cắm chìa khóa kia vào trong ổ khóa.

Cô còn chưa kịp vặn chìa khóa, lại truyền đến một tiếng “Cách”, sau đó cửa bị Lương Thần kéo ra từ bên trong.

Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức tay liền run rẩy, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, cố gắng áp chế suy nghĩ miên man trong đáy lòng mình, làm cho chính mình biểu hiện thực nhẹ nhàng cong khóe môi với Lương Thần.

Lương Thần tránh thân mình ra, tầm mắt lại vẫn dừng lại ở trên người Cảnh Hảo Hảo, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.

Cảnh Hảo Hảo mở bước chân, đi qua trước mặt Lương Thần, lúc cô đi ngang qua ngực anh, tinh tường cảm giác được hơi thở phát ra từ trên người anh, trái tim Cảnh Hảo Hảo hung hăng run rẩy hai cái, liền cúi đầu xuống, nhanh chóng đi vào trong phòng, cô trực tiếp đi tới trước máy nước, rót cho mình một ly nước lạnh, uống ừng ực một mạch, lúc này mới cảm giác được đáy lòng mình, hơi dễ chịu một chút.

Cảnh Hảo Hảo ôm ly nước còn lại một nửa, ngồi ở trên sô pha, trong đầu kìm lòng không đậu lại nhớ đến lời nói của Thẩm Lương Niên.

“Hảo Hảo, Lương Thần thật sự không thích hợp với em, em đừng quên xuất thân của chúng ta, em lại nghĩ đến xuất thân Lương Thần đi, anh ta và chúng ta hoàn toàn không phải là người trong cùng một thế giới. Hảo Hảo, em đừng ngây thơ như vậy, trên thế giới này, hoàn toàn không có chuyện tốt bay lên đầu cành làm phượng hoàng!”

Xuất thân của Lương Thần...... xác thực, chênh lệch giữa cô và Lương Thần, thật là cách biệt một trời.

Hai người cách xa như vậy, sao có thể có tương lai?

Thần thái Cảnh Hảo Hảo, hơi có chút hoảng hốt.

Lương Thần nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi qua huyền quan(*), nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên sô pha, sau đó ngồi xuống trước mặt của cô. (* Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ “sinh khí” bên trong của ngôi nhà.)

Cảnh Hảo Hảo như là không có cảm giác được, vẫn duy trì tư thế như trước, đang cầm ly nước, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm TV phía trước.

Lương Thần không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, không biết có phải anh nhìn nhầm không, anh vẫn luôn cảm thấy, sau khi Cảnh Hảo Hảo gặp Thẩm Lương Niên trở về xong, trở nên có chút tâm sự nặng nề.

Người đàn ông kia, luôn có thể dễ dàng trêu chọc cảm xúc của cô lên, giống như nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của anh ta, đều có thể đã khống chế bi thương vui mừng của cô.

Trong phòng rất yên tĩnh, thời gian lẳng lặng chảy xuôi, đảo mắt liền tới mười hai giờ khuya.

Lúc này Lương Thần mới mở miệng, đánh vỡ yên tĩnh: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cảnh Hảo Hảo nghe được tiếng vang, có chút mờ mịt quay đầu, nhìn chằm chằm Lương Thần, nhẹ nhàng mà “hả?” một tiếng.

Cô suy nghĩ cái gì, nghĩ đến chuyên chú như vậy? Hơn nữa giữa mi tâm thanh tú, có cô đơn nhàn nhạt, như là gặp chuyện khổ sở gì đó.

Là đang khổ sở vì Thẩm Lương Niên sao?

Mặc kệ anh làm gì, anh ở đáy lòng của cô, so ra đều kém hơn người đàn ông kia......

Lương Thần cảm thấy đáy lòng như là bị một khối đá đè ép, vừa nặng lại đau, làm cho anh suýt nữa nói không nên lời, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, âm điệu như thường mở miệng nói với Cảnh Hảo Hảo: “Em nên nghỉ ngơi, thời gian cũng không sớm, anh cũng phải rời đi.”

Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, sau đó liền không có động tĩnh, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn TV trước mặt như trước, như là hoàn toàn không có nghe được lời nói của Lương Thần.

Yết hầu Lương Thần hơi lăn lộn một chút, sau đó đứng lên, cầm chìa khóa xe của mình, mở miệng, nói: “Vậy anh đi đây, gặp sau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui