Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Editor: May

Lương Thần ngồi ở đối diện cô, nhìn thoáng qua di động, ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Hảo Hảo, ngày mai anh có thể phải đi công tác, ít nhất phải tới ngày 20 mới có thể trở về.”

Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm Lương Thần, trong não nháy mắt ngây ngốc thành một đoàn, cô há miệng, chỉ là cảm thấy hơi thở có chút không ổn, cách trong chốc lát, mới mở miệng, hỏi: “Anh phải đi công tác?”

“Vừa rồi Tô Tiểu Tả gửi tin nhắn đến, nói công trình bên Thượng Hải xuất hiện một chút vấn đề, cần anh tự mình đi qua nhìn một chút, sau đó chi nhánh công ty thứ mười tám chính thức khai mạc, cho nên đợi sau khi lễ khai mạc kết thúc, anh mới có thể trở về.”

Lương Thần báo rất tỉ mỉ hành trình của mình, nhưng Cảnh Hảo Hảo làm sao có tâm tư quan tâm công trình anh xuất hiện vấn đề, chi nhánh công ty anh khai mạc gì đó, trong đầu cô đều đang lo lắng vấn đề sinh tồn hơn nửa tháng kế tiếp của cô, cho nên Cảnh Hảo Hảo chỉ bình thản gật gật đầu, “ờ” một tiếng.

Món ăn Lương Thần gọi rất nhanh liền bưng lên hết, bày đầy một bàn

Cảnh Hảo Hảo vừa ăn, vừa vắt hết óc phát sầu vì sinh tồn mười lăm ngày kế tiếp của mình.

Ăn cơm tối, thời gian đã có chút không còn sớm, Lương Thần gọi phục vụ đến tính tiền, mang theo Cảnh Hảo Hảo đi ra từ khách sạn.

Con đường này là đường dành riêng cho người đi bộ, cấm xe lái vào, Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo chỉ có thể như lúc đến, dựa theo đường cũ trở về bãi đỗ xe.

Tuy rằng tuyết đọng trên đường phố đã được dọn sạch sẽ, nhưng nước lưu lại, kết thành băng trong đêm khuya, Cảnh Hảo Hảo mặc một đôi giày cao gót tám centimet, dẫm phía trên, thường có chút trượt, nếu không phải Lương Thần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Cảnh Hảo Hảo, không biết cô đã ngã sấp xuống bao nhiêu lần.

Cuối cùng, Lương Thần liền ngồi xổm trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cõng cô lên.

Trên đường phố hơn mười giờ vào mùa đông, có vẻ rất yên tĩnh, ánh đèn đường mơ tối chiếu vào trên tuyết trắng hai bên đường, chiết xạ ra ánh sáng ấm áp.

Cảnh Hảo Hảo im lặng ghé vào trên lưng Lương Thần, giữa hơi thở đều là mùi hương dễ ngửi trên người Lương Thần.

Cô nhịn không được vươn tay, tay ôm cổ Lương Thần hơi siết chặt.

Lương Thần cảm giác được hai gò má cô gái phía sau dựa vào rất gần cổ của mình, hơi thở như lan của cô lẳng lặng tiến vào bên tai của mình, tê tê, dại dại, gây rối tâm anh cũng ngứa ngáy theo, nhu hòa làm cho anh nhịn không được thả bước chân chậm rãi nhất.

Băng trên đất, chiết xạ ra ánh sáng, Lương Thần dẫm nát từng bước phía trên, lại đi đến đặc biệt vững vàng.

Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, quan sát sườn mặt Lương Thần, cảm thấy đường cong giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động của người đàn ông này, ở dưới đèn đường chiếu xuống, có vẻ càng thêm ôn nhu.

Kkhóe môi của cô, nhịn không được nhẹ nhàng nâng lên, ngữ khí mang theo mềm mại chính mình cũng không phát hiện được, nhẹ giọng mở miệng: “Lương Thần, em có nặng không?”

“Tàm tạm.”

Chung quy vẫn là phụ nữ, đều đặc biệt để ý thể trọng và tuổi của mình, Cảnh Hảo Hảo có chút bất mãn hỏi lại: “Cái gì gọi là tàm tạm?”

Lương Thần nghe ra tức giận nhỏ trong giọng nói cô gái, tuy rằng nhìn không thấy dung nhan của cô, nhưng anh vẫn có thể loáng thoáng tưởng tượng ra vẻ mặt giờ này khắc này của cô.

Khẳng định là hơi bĩu môi, giống như trước kia mình ở trong xe, nhìn thấy cô đứng ở trước xe Thẩm Lương Niên, bởi vì không hài lòng chuyện gì đó mà biểu hiện ra vẻ mặt này.

Cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới, có một ngày, vẻ mặt mà anh rất hâm mộ, lại sẽ xuất hiện bởi vì anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui