Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

"Đáng chết, rốt cuộc là cái gì nguy rồi?!"

Người phụ nữ này, dám đem tính tình dễ chịu khó mà có được của hắn biến mất, không nhịn được mà rống lên một tiếng, nếu cô không dừng lại, sợ rằng thuyền này sẽ lật!

"Cái nón. . . . . . Rớt . . . . . Rồi. . . . . ."

Tường Vi bị tiếng rống đột ngột của hắn làm cho giật mình, quả nhiên, vừa nghe tiếng rống giận của hắn thì cô dừng ngay động tác, cứng đờ chỉ về chỗ không xa trên mặt sông, bĩu môi thì thầm nói: "Tiên sinh. . . . . . Cho tôi cái nón, không cẩn thận bị gió. . . . . . Thổi mất. . . . . ."

Vội vàng đem thuyền ổn định lại, Hắc Diêm Tước không nhịn được mà trừng mắt, hận không được bóp chết người phụ nữ này: "Chí là một cái nón, không cần cũng được!"

"Tôi muốn tôi muốn. . . . . ." Cô nóng lòng mà lắc lắc đầu, trợn to con ngươi tội nghiệp nhìn hắn, "Tiên sinh tặng cho tôi cái nón đấy. . . . . ."

Bỗng dưng, hoảng sợ khi biết mình nói gì, gương mặt của cô đột nhiên đỏ, nhưng con ngươi khẩn trương như cũ nhìn chằm chằm cái nón trên mặt sông, đều do cô sơ ý, nhìn nhà thờ đức bà Paris đến nhập thần, cái nón không cẩn thận mà bị gió thổi bay. Mặc dù cái nón lớn hơn đầu cô rất nhiều, nhưng tâm tình tiên sinh khó mà tốt như vậy mà tự mình đội cho cô!

"Hả? Không bỏ được cái nón tôi tặng cô sao?"

Thái độ Hắc Diêm Tước nhất thời dịu xuống, bởi vì câu nói kia của cô, mà khóe miệng không tự giác nâng lên, nhưng vẻ mặt vẫn ngạo mạn như cũ: "Nếu như quý trọng đồ tôi tặng cho cô, vậy thì ngồi xuống!"

"À? Nha. . . . . ." Ánh mắt của cô vẫn không tự chủ được mà quay đầu nhìn mặt sông, cái nón trôi càng ngày càng xa.

Hắc Diêm Tước nhìn lướt qua hướng cái nón trôi, mái chèo đong đưa trong tay, nhanh chóng đuổi theo….

"Cô ngàn vạn lần không được lộn xộn, loại thuyền nhỏ này rất dễ lật, biết không?"

Hắn khẩn cấp nhíu mày thì thầm một câu, tiếp theo xắn cao tay áo, một tay đong đưa mái chèo, mượn lực đẩy của nước, khiến cho thuyền đến gần cái nón, một tay thò xuống, đưa đến trên mặt nước…….

"Ừ. . . . . . Nước này rất lạnh lẽo nha."

Nhất thời vui mừng, muốn chơi đùa, hắn cố làm ra vẻ kinh ngạc rồi gật đầu một cái, tiếp đó, con ngươi híp lại, giả vờ kinh ngạc, "Hình như. . . . . .Một con cá bơi qua tay tôi. . . . . ."

"A! Cá, có thật không? Cá của sông Seine!" Tường Vi lập tức vui mừng kêu to lên.

"Ừm!" Hắn thận trọng gật đầu một cái, đuôi lông mày khiêu cao, "Ừ, tôi bắt được nó rồi!"

"A……" Tường Vi như đứa bé mà vui mừng kêu lên, tò mò nói, "Có thật không, cho tôi nhìn một chút, có được không!"

Khóe miệng Hắc Diêm Tước nhếch lên, trong đồng tử đen nhấp nháy hiện lên ý cười nhàn nhạt, người phụ nữ này thật dễ lừa.

"È hèm, cô xem, cô thật ầm ĩ. . . . . . Ai nha. . . . . ." Hắn khoa trương lớn tiếng nói, cánh tay đưa vào trong nước không khỏi lay động ở trong nước, văng lên từng tầng bọt nước.

"A! Thế nào thế nào! Tiên sinh. . . . . ." Nàng sửng sốt, vẻ mặt tiên sinh rất khó chịu, cô nhịn không được mà lo lắng đến gần……..

"Tay của tôi bị cá sông Seine cắn! Ai nha. . . . . ." Hắn giả vờ như thật, cánh tay phối hợp mà thỉnh thoảng lúc ẩn lúc hiện ở trong nước, nhìn dáng vẻ lo lắng ngu xuẩn của cô, tâm tình hắn bỗng nhiên thật tốt!

"À? Cá sông Seine cắn người! Tiên sinh ngài đừng sợ, tôi tới cứu ngài!"

Tường Vi ngu ngốc, thật sự cho rằng Hắc Diêm Tước bị cá cắn cánh tay, kích động đứng lên, nhưng mà……..

"Này! Cô đứng đó cho tôi!"

Nhưng mà, khi hắn lo lắng mà kêu lên, thì đã trễ!

"A. . . . . ."

Tường Vi mới bước ra hai bước, thuyền đột nhiên bị lay động, cô sợ đến kinh hoảng kêu to, thân thể bị mất thăng bằng không có điểm tựa, thuyền lung lay làm thân thể hai người cũng lắc lư!

"Đáng chết!"

"A. . . . . ."

Phốc!

Quả nhiên một cô gái ngu ngốc rơi xuống nước!

Hắc Diêm Tước thở dài một trận, chỉ cùng cô đùa giỡn mà thôi, phải nhảy sông tự sát sao?

"Khụ khụ khụ! Cứu. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."

Ô ô ô, cô kinh hoảng vùng vẫy trong nước, cô không biết bơi mà rơi xuống sông Seine thì nhất định là đi tìm chết, ô ô ô, lòng dạ tiên sinh thật độc ác, nhìn cô chết chìm bỏ mình. . . . . .

Cảm thấy thân thể của cô càng ngày càng chìm, lúc mắt không mở ra được, chợt một bàn tay to kéo cô lên, nhanh chóng đưa lên trên mặt nước !

"Khụ khụ khụ. . . . . ."

Cô bị sặc nước đến khó chịu, qua thật lâu sau mới hồi phục tinh thần.

Kéo cô suýt chút nữa là chìm, Hắc Diêm Tước dùng sức bơi tới thuyền nhỏ, leo lên thuyền nhỏ, dựa vào sức nổi, hai người lúc này mới an toàn.

"Ha ha ha ha. . . . . ."

Nhìn bộ dáng nhếch nhác kinh hoảng của cô, hắn nhịn không được mà cười lớn.

Cái gì? Cô không nghe lầm chứ? Xoa xoa hai mắt của mình, Tường Vi không thể tin được mà nhìn chằm chằm gương mặt căng thẳng của Hắc Diêm Tước trong ngày thường, đang mở rộng miệng mà cười lớn, lúc này đôi mắt chim ưng cong thành nửa vầng trăng, môi mỏng khêu gợi mở ra, lộ ra hàm răng trắng mà noãn chỉnh tề, trong nháy mắt cô bị chấn động!

Chưa từng. . . . . . Chưa từng gặp qua ánh sáng mặt trời như vậy của tiên sinh (3T: Đúng cv, đúng raw nhá, chắc đang n’ nụ cười…..__ __lll), hắn cười lên, như người con trai không tranh quyền thế, giọt nước tung tóe ở trên khuôn mặt hắn, bởi vì vậy mà nụ cười này, phát ra ánh sáng khác thường.

Trong lúc lơ đãng, trong nội tâm của Tường Vi xẹt qua một cảnh tượng khác thường, thì ra là tiên sinh cười lên. . . . . . lại đẹp đến như vậy. . . . . Như biến thành người khác, cực kỳ tuấn tú, có mùi vị ánh mặt trời ấm áp!

"Nha! Tiên sinh, ngài…..... tay ngài có bị cá cắn bị thương không?" Cô đột nhiên nhớ tới tay của hắn, không phải nói bị cá sông Seine cắn bị thương sao?

"Ha ha ha ha. . . . . ."Lại một trận cười sang sảng, dường như hắn đã lâu không được vui vẻ cười to như vậy, một hồi lâu hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ hồn nhiên như thỏ này, khóe miệng toét ra, "Chưa từng thấy người phụ nữ ngu xuẩn như cô!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui