Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

"Hả?" Sắc mặt Nhạc Tín Dương trắng bệch ra.

Nhưng Dick lại rất bình tĩnh, bởi thật ra Mạn Vi cũng đã từng cự tuyệt hắn rồi.

"Nhưng tiểu thư Mạn Vi à, hợp đồng này đã cho cô rất nhiều đãi ngộ hậu hĩnh đó, cô không ký hợp đồng thì sẽ là một tổn thất cực kỳ lớn đấy!" Không những thế, cô ấy mà không ký hợp đồng thì sẽ là một tổn thất to lớn đối với Thịnh Thế, Thẩm Mạn Vi này tuyệt đối đủ tiềm chất làm siêu mẫu, hắn chính là muốn ký xong hợp đồng với cô, sẽ cải tạo lại cho cô, đên lúc đó nhất định sẽ nổi như cồn cho mà xem!

Tường Vi lắc đầu, tính cách trầm lặng của cô khiến cô rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của người khác, nhưng lần này, cô rất kiên trì nguyên tắc của mình, cô chùi chùi khung ảnh trong tay, định để lại chỗ cũ thì bỗng nhiên phát hiện trong hình có một người nhìn vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Cô nhìn chầm chầm tấm hình đó, bổng nhiên kích động hỏi: "Nhạc tổng, người này......."

Cô có thể khẳng định đây là tấm hình chụp lúc Nhạc Tín Dương còn trẻ.

"Cô đáng nói tấm hình này sao? Ha ha, đây là tấm hình tôi chụp với vài người bạn khi đang du học ở Paris, cũng được ba bốn chục năm rồi, nhưng tiếc rằng có vài ngươi bạn đã không còn nữa." Nhạc Tín Dương bỗng nhiên thở dài đầy xúc cảm.

Tường Vi đột nhiên cảm thấy căng thẳng, bối cảnh của tấm hình chụp này rõ ràng chính là ở tháp Eiffel của Pháp, trong hình có có khoảng 4,5 người con trai và một cô gái, trong đó có một người là Nhạc Tín Dương , mà người con gái duy nhât trong hình, đang rúc vào lòng người con trai bên cạnh, cười thật ngọt, Tường Vi khẩn trương hỏi: "Đôi tình nhân trong này nhìn thật xứng đôi, họ cũng là bạn của Nhạc tổng sao?"

"Cô nói Diệu Tư và Nhã Ca à? Đúng vậy, họ đều là bạn của tôi, năm đó, chúng tôi cùng học tập tại Paris, nhưng thật đáng tiếc, họ..." Nhạc Tín Dương nhắm mắt thật chặc, như là đang nhớ lại chuyện năm xưa.

"Đáng tiếc gì?" Lòng Tường Vi như bị siết lại, cô không ngờ Nhạc Tín Dương lại là bạn học của anh trai tiên sinh.

Thì ra, họ tên Diệu Tư và Nhã Ca.......

"Đáng tiếc........." Nhạc Tín Dương bỗng nhiên ngừng nói: "Ha ha, Mạn Vi, đó đều là những chuyện xưa cũ rồi, chúng ta vẫn nên bàn về hợp đồng thì hơn, cô xem thử điều kiện trong đây đi, nếu có gì không vừa ý, cô cứ việc nói, mọi thứ đều có thể thương lượng."

"Ách, nhưng....." Tường Vi rũ vai, đem tấm ảnh đó trả về chỗ cũ, khuôn mặt mà mẹ từng kêu cô nhớ kỹ, cùng với bức tranh sơn dầu trong biệt thư ở Paris, giờ lại thêm tấm hình trên bàn của Nhạc Tín Dương, rốt cuộc.... đã từng xảy ra những gì?

"Hay là vậy đi, Mạn Vi, hợp đồng này cô cứ đem về coi kỹ trước, nhưng cô nhất định phải giữ liên lạc với chúng tôi, đừng giống như lần trước, gọi hoài mà chẳng có ai bắt máy, được chứ?" Dick ôn hòa mà nói với cô, anh nhìn ra được cô là đang có chuyện gi đó khó nói, anh không muốn ép cô quá, dù sao một người mẫu có linh hồn, nhât định phải làm việc trong trạng thái thả lỏng tinh thần hoàn toàn thì mới có thể thể hiện được cái đẹp.

"Dick!" Nhạc Tín Dương có chút không vui, anh ta được phép làm chủ khi nào vậy?

"Nhạc tổng, nếu Mạn Vi đã chịu chủ động đến kiếm chúng ta, thì đông nghĩ với việc cô ấy rất có thành ý trở thành người đại diện cho Ny Thường, hơn nữa chẳng phải ngày mai cần làm gấp một bộ ảnh tuyên truyền sao?" Dick biết Nhạc Tín Dương nóng tính, những anh muốn giải quyến chuyện này một cách hòa bình: "Mạn Vi, ngày mai Ny Thường sẽ cho ra một hệ liệt sản phẩm mới, cô có thể đến đó chụp ảnh tuyên truyền không?"

"Cám ơn Dick." Tường Vi nhìn Dick đầy cảm kích, rồi cô hít thật sau lấy dũng khí mà nói với Nhạc Tín Dương: "Nhạc Tổng, thật có lỗi, tôi nghĩ tôi không thích hợp ký hợp đồng người mẫu với công ty, vả lại tôi chỉ là muốn giúp Ny Thường làm tý gì đó mà thôi, lần trước đến Paris đột xuất, vì tôi quên mang theo điện thoại, nên thật có lỗi, nhưng ông hãy yên tâm, tôi sẽ giữ liên lạc với công ty . Còn việc chụp hình của ngày mai, tôi nghĩ có lẽ không thành vấn đề."

Thứ mà cô có thể làm cũng chỉ nhiêu đó, bởi vì cô thật sự không thể bảo đảm sẽ giúp đỡ được gì cho Ny Thường, cô cũng chỉ là muốn thử mà thôi.

Nhạc Tín Dương trầm tư suy nghĩ một hồi cũng đành gật đầu đồng ý: "Mạn Vi, lần này tuyệt đối không được đùa nữa đâu nhé, tôi mong chờ biểu hiện của cô vào ngày mai."

Tường Vi gật đầu: "Làm phiền các anh rồi, tôi xin phép về trước."

"Mạn Vi, để tôi đưa cô." Dick ga lăng đứng dậy.

"Ách, không cần đâu, tôi tự đón xe về là được rồi." Tường Vi khéo léo cự tuyệt ý tốt của Dick.

Xin thứ lỗi cho cô không thể nói thật với anh, bởi nếu nói cho anh biết cô sống trong nhà họ Hắc, chỉ sợ sẽ dọa sợ anh mất.

Cô đứng dây và nhìn lại khung ảnh một lần nữa, vốn muốn hỏi vài câu, nhưng lại ngại, nên đành từ bỏ, cô tạm biệt với họ rồi rời khỏi phòng làm việc của Nhạc Tín Dương.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Về đến Hắc trạch, đã là chạng vạng rồi, trời cũng đã đen như mực.

Tường Vi ôm cặp đi về hướng chỗ ở của bác Ân, cô muốn đi thăm nhóc đáng thương, cả ngày hôm nay cô cứ nhớ đến nó hoài.

Nhưng thật bất đắc dĩ, cô bị một cái bóng đen chặng đường đi lại.

"Đi đâu?"

Giọng nói lạnh như băng vừa dứt thì Hắc Diêm Tước cũng xuất hiện trước mặt cô, khiến cô hoảng hồn!

Nhưng vừa nhìn thấy hắn, lại cảm thấy đau lòng, Tường Vi mặc kệ chấn vấn của hắn, cô vòng qua ngươi hắn đi tiếp.

"Đáng chết, Thẩm Tường Vi, nếu cô còn dám coi thường , không thèm chú ý đến tôi nữa, tôi liền cho người giết chết con chó đó!"

Hắc Diêm Tước chạy theo ngăn bước đi của cô lại! Hắn không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy!

Từ nhà Smith Jordan trở về tới giờ, cô chưa từng cho hắn sắt mặt tốt nào hết!

Mẹ nó, Tả Đằng Triết Dã quan trọng với cô như vậy sao? Hắn tức chết đi được!

“Được thôi, ngài thuận tiện kêu người tới giết tôi luôn đi!” Tường Vi nhẹ nhàng nói, nhưng lời nói lại khiến hắn nổi gai óc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui