Chợt, Tường Vi nhớ tới năm đó bị người ta đóng đinh trên cây thập giá, lập tức buồn nôn, che miệng lại hầu như đều muốn phun ra năm đó!
Tất cả mọi người đều kinh hãi ngồi yên tại chỗ, tận mắt chứng kiến thảm cảnh giám đốc Lý đầm đìa máu tươi, thật là làm cho người ta sợ hết hồn hết vía!
“Hắc, Hắc tổng. . . . . .” Giám đốc Lý đau đến nước mắt nước mũi chảy thành dòng, hai chân run lên thiếu chút nữa là khuỵu xuống, “Hắc tổng tha mạng. . . . . .”
Nhất thời, bầu không khí phòng họp tràn ngập mùi máu tanh quỷ dị, ai cũng câm như hến, mặc dù Hắc Diêm Tước hôm nay thân ngồi xe lăn, không ngờ được hắn hành động tàn nhẫn như trước đây, làm cho người ta không rét mà run!
Hắc Diêm Tước mắt điếc tai ngơ với lời cầu xin của giám đốc Lý, ngược lại lại liếc nhìn sang Tường Vi mặt tái nhợt đang che miệng bên cạnh, tiện tay rút mút tờ giấy ăn, lau vết máu trên cái trán trắng nõn cho cô trước mặt mọi người!
“Lát nữa ra ngoài khử trùng.” Hắn nói mà không có biểu cảm gì, sau đó nhìn sang giám đốc Lý đang mồ hôi chảy ròng ròng, nước mắt đầy mặt, “Hai ngày, hai ngày nữa phải bổ sung đủ số tiền này, nếu không. . . . . .”
“Hắc, hắc tổng,hai ngày thật quá ít, tôi sợ sẽ không kiếm đủ số tiền lớn như thế. . . . . .” Giám đốc Lý đau đớn không chịu nổi, bút máy còn cắm ở trên ngón tay ông ta, nhe răng trợn mắt, máu đổ đầm đìa, tay đứt ruột xót, quả thật muốn gần nửa cái mạng! Thế nhưng, hai ngày thật quá ngắn ngủi, đều do ông ta tham ô tiền công ty đầu cơ cổ phiếu, kết quả thua toàn bộ, kể cả ông đi vay nặng lãi, hai ngày cũng không vay nổi đến sáu trăm vạn ….!
“Hmm, vậy ông muốn mấy ngày?” Hắc Diêm tước hừ lạnh một tiếng, con ngươi âm u tàn bạo thỉnh thoảng quét qua nét mặt Tường Vi.
“Năm, năm ngày. . . . . .” Lý giám đốc rùng mình nói .
Bỗng dưng, sắc mặt Hắc Diêm Tước của lập tức tối trầm xuống! Mày kiếm đen nhíu lại, tròng mắt nhìn lướt ngón tay đẫm máu trên bàn hội nghị, nhàn nhạt thốt ra, “Một ngày một ngón tay.”
Sắc mặt giám đốc Lý lập biến màu tro tàn!
Tường Vi cũng nhịn không được cảnh máu tanh này nữa, xoay người ngay chạy ra phòng họp!
Đuôi mắt Hắc Diêm tước quét qua bóng lưng của cô một cái, sau đó ra hiệu cho trợ lý Lương, trợ lý Lương ngay sau đó hiểu được ý, đứng dậy ra ngoài đuổi theo.
“Hắc, Hắc tổng. . . . . . Lần sau tôi không dám nữa, van xin ngài, van xin ngài!” Giám đốc Lý gào khóc quỳ trên mặt đất, cầu khẩn, những người khác thấy cảnh tượng này, kinh hồn bạt vía vãn chưa bình phục lại được!
“Gọi an ninh lên đây, hai ngày, nếu như không bổ sung đủ vào công quỹ, trực tiếp đưa vào tù!” Hắc Diêm Tước lạnh giọng nói với trợ lý đằng sau, trợ lý gật đầu một cái, không bao lâu, an ninh liền tới, giám đốc Lý cầu khẩn kêu khóc, vết máu kéo dài ra sàn phòng họp. . . . . .
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Tường Vi chạy một đường từ phòng họp, chạy theo các cột mốc chỉ đường, nhanh chóng vọt vào toilet, cũng nhịn không được nữa nôn ra một trận!
Mở vòi nước, ra sức hắt nước lên mặt!
Nước lạnh như là có tác dụng làm trấn tĩnh, tâm tình kích động dần dần lắng xuống, hắn tại sao có thể cường quyền mà huỷ đi ngón tay người kia!
Nàng nhớ tới đã từng bị người đóng đinh ở cây thập giá, lòng bàn tay hiện giờ vẫn như bị kim châm làm cho đau đớn, hắn không có tình người sao!
Năm đó, cho dù hắn thấy cô bị người khác đóng đinh, cô có thể xác định đoạn video kia hắn thật sự nhận được, mà còn không chỉ là một lần, nhưng hắn không hề làm gì cả, hắn không hề đi cứu cô, cuối cùng còn luôn miệng nói không trách hắn được, nói cô tự làm tự chịu, là tự cô chạy trốn khỏi vòng bảo hộ của hắn!
Một người đàn ông tàn nhẫn cỡ nào!
Bọt nước trong chảy trên mặt cô, cô cho là mình có thể đủ tỉnh táo, vậy mà, chuyện cách đây năm năm, màn ‘ Jesus chết ’ vẫn khiến cô giãy không khỏi cơn ác mộng! Hắn tàn nhẫn, làm tim cô như bị đao cắt!
Cảnh ngón tay người kia bị bút máy đâm thủng, làm trái tim cô băng giá, hắn đang muốn ám chỉ với cô, hai mươi tỷ Đô-la không phải dễ cầm như thế phải không?
Tên hèn hạ!
“Tiểu thư, tôi mới vừa lấy rượu cồn và bông vải, cô xoa lên mặt đi, để khử trùng.” Trợ lý Lương cầm rượu sát trùng đi vào nhà vệ sinh, quan tâm nói.
Tường Vi quay đầu lại, chần chờ mấy giây, cuối cùng vẫn là cầm lấy rồi xoa lên mặt.
“Tôi là tổng thư ký Hắc thị, họ Lương, chỉ giáo nhiều hơn.” Trợ lý Lương nhìn thấy người đẹp khuôn mặt lập tức tươi cười nhẹ nhàng, “Chuyện vừa rồi không hù doạ cô chứ? Thật ra thì không có gì, cứ quen dần là được, Hắc tổng như vậy mời là người tôi quen biết, lúc trước bởi vì bị chấn thương ở chân, có một đoạn thời gian dài ngài rất chán chường.”
“Quen dần là được?” Tường Vi không thể tưởng tượng nổi nhíu chặt mi tâm, máu hắn tanh, hắn bạo lực, hắn bạo quyền, nhất định phải khiến người bên cạnh nghe theo quen dần sao? Tại sao không có ai phản kháng, không có người đứng lên nói hành động của hắn là không đúng?
Trợ lý Lương mỉm cười gật đầu một cái: “Thật ra cái thế giới này rất tàn khốc, Hắc tổng chỉ là tàn khốc hơn so với người khác một chút, nếu không như vậy sẽ không có Hắc thị thành công như hôm nay.”
“. . . . . .” Tường Vi khử trùng xong, im lặng không nói. Thành công của hắn, cũng chỉ là do lòng dạ độc ác mà có được, có cái gì để khâm phục đây? Mà bên cạnh hắn hoàn toàn đều là những người khúm núm thần phục như vậy. . . . . . Cô vì hai mươi tỷ Đô-la, cũng đang làm chuyện trơ trẽn đấy không phải sao?
Khẽ thở dài một hơi, cô không khỏi thầm mắng mình, cô lại có tư cách gì để đánh giá người khác?
Lúc này, bộ đàm của trợ lý Lương vang lên, chú ta nghe một lúc, sau đó tắt đi, nói với Tường Vi: “Tiểu thư, Hắc tổng thúc giục chúng ta mau trở về tiếp tục tham gia hội nghị.”
Tường Vi nhíu lông mày, “Tôi không phải là người của công ty các người, hội nghị các người tôi nghe cũng không hiểu, cho nên. . . . . .”
Cô cực kỳ kháng cự tiếp tục vào hội nghị, thậm chí cô còn hoài nghi tên đàn ông này căn bản là giết gà dọa khỉ, làm cho cô xem!
“Thật xin lỗi, Hắc tổng đặc biệt muốn tôi dẫn cô trở về, xin lỗi tiểu thư, tôi làm theo nhiệm vụ.” Trợ lý Lương nhún nhún vai, tay làm một cử chỉ mời, vẻ mặt cũng rất bất đắc dĩ.
Thở dài một cái, Tường Vi kéo rút khăn giấy, lau sạch sẽ, gật đầu một cái, đi cùng trợ Lý Lương.
dnay thấy hẻo quá, nếu các bạn ko muốn đọc thì mình ngừng truyện nhé
tại thấy bị nh mà nói cứ như ko, xong các bạn bên diễn đàn mình thì lại ko rôm rả, cái động lực để edit chả phải tiền bạc, mà chỉ là mấy lời động viên, với truyện mình được nhiều biết đến