Tổng Giám Đốc Độc Tài

Đêm, lạnh như băng đá.

Nửa đêm, dọc theo đường cao tốc hướng về phía nam, có rất ít xe cộ đi lại.

Một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng cao giá, giống như con hắc báo
đang lao đi săn mồi, điên dại không gì có thể khống chế, tốc độ chạy
nhanh đảm bảo vượt quá 150km/h.

Ngồi trên ghế lái, một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú tà mị, bởi vì uống nhiều rượu, ánh mắt có vẻ không tập trung,lỡ đãng nhìn vào khoảng không trước mặt.

Anh không
hiểu, tại sao đã qua một khoảng thời gian lâu đến như vậy rồi mà đối
với người phụ nữ vô tình bạc nghĩa đó anh lại cứ nhớ mãi không thể quên
được? Cho dù đã uống không biết bao nhiêu là rượu, cho dù thuốc mê có
làm mất đi tri giác nhưng anh cũng không thể quên được, tình cảm ấy chan chứa nỗi nhớ nhung nồng đậm cùng với ….hận thù.

Anh đã thử qua
rất nhiều cách. Càng muốn quên thì lại càng trầm luân trong quá khứ đã
qua. Phải rồi, đối mặt với tình yêu thì có mấy ai có thể khống chế nổi

bản thân mình.

Nghĩ tới cô, gương mặt tuấn tú của Huyền Diệu
Phong càng lúc càng tái nhợt, khóe miệng nhếch lên, từ trước đến nay anh vẫn một mực khẳng định…..

Là cô quay lưng phản bội lại anh,đó là nỗi đau mà cả cuộc đời anh cũng không chịu đựng nổi.

Anh đạp mạnh chân ga, vận tốc đã đạt đến mốc 200, lúc này khoái cảm dâng
lên cực độ, thân thể của anh bỗng cảm thấy thật nhẹ nhàng, giống như
linh hồn trong nháy mắt vừa mới bị hút ra.

Như thế nào mới có thể hoàn toàn quên được cô?

Tâm trạng anh rối bời, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ mãnh liệt.

Xe thể thao chạy bằng tốc độ kinh người, từng kí ức hiện lên nhanh trong
đầu anh, giống như từng cảnh hai bên đường xẹt qua cửa kính ô tô, nhanh
không thấy rõ.

“ Tôi hận em…” Huyền Diệu Phong khàn khàn thì thầm, lộ ra vẻ khổ sở, mê man: “ Tôi hận em…”

Anh không ngừng lặp lại ba từ này, cho đến khi nước mắt phủ mờ cả hai tròng mắt, theo khóe mi mà chảy xuống.

“ Ha ha ha ha……” Nếm được vị mặn chát của chất lỏng chảy xuống khóe môi,
anh bỗng dưng bật cười thê lương, tinh thần rơi vào trạng thái hoảng
hốt.

“ Tôi hận em…..Tô Ái Thanh….” Anh như kẻ mất hồn tự mình lẩm bẩm, một lần lại một lần, từng từ từng chữ đều phát ra từ sâu thẳm
trong tâm hồn anh, nỗi đau thét gào chỉ để trong tim.

Anh mệt mỏi…


Muốn nghỉ ngơi rồi.

Không muốn tiếp tục gồng mình dây dưa cùng đoạn tình cảm nặng nề này.

Huyền Diệu Phong điên cuồng lái xe trong đêm, đường cao tốc không có lấy một
bóng xe nào ẩn hiện, cũng bởi đã chìm trong men say, ánh mắt của anh
cũng ngày càng trở nên mỏng manh, mơ hồ.

Xe chuẩn bị rẽ vào một
đường khác, nhưng do tốc độ của xe đang ở mức cao đến chóng mặt khiến
bánh xe mất thăng bằng,trượt dài không kiểm soát, đêm khuya yên tĩnh
bỗng vang lên những tiếng ma sát tóe lửa khiến người ta phải hãi hùng.

Kittttttttttttttt……………

Phanh………..

Một hồi những tiếng nổ chói tai kéo dài vang lên rồi đột ngột kết thúc, màn đêm lại trở về với sự tịch mịch vốn có của nó.

Phần đầu chiếc xe thể thao màu đen bị phá hủy hoàn toàn, chỗ ghế lái chỉ
thấy người đàn ông được túi khí an toàn nâng lên, nằm yên không nhúc
nhích.


Nơi chiếc xe gặp nạn là nằm ở giao lộ, xe cứu thương cùng cảnh sát trong thởi gian ngắn đã đến hiện trường.

Huyền Diệu Phong được đưa ra từ chiếc xe thể thao đã dập nát, nhanh chóng
được xe cứu thương đưa đi cấp cứu, tiếng xe cứu thương inh ỏi vang lên
khiến người ta sợ hãi.

Anh hiện là một ngôi sao thần tượng đang lên, việc uống rượu lái xe gây tai nạn này được công ty đại diện giữ kín tuyệt đối.

Trải qua ca cấp cứu, tính mạng của anh đã không còn gì đáng ngại, nhưng vẫn
còn cần nằm viện quan sát liệu có di chứng để lại hay không.

Trong thời gian anh điều dưỡng, công ty đại diện tuyên bố anh tiến quân ra
nước ngoài tu nghiệp, hiện tại không có bất cứ hoạt động biểu diễn nào.

Tất cả mọi người đều cho rằng anh thật sự quá may mắn khi thoát chết, nhưng bản thân Huyền Diệu Phong lại coi thường.

Chỉ cần anh còn ý thức, chỉ cần anh vẫn còn sống, anh sẽ vẫn tiếp tục yêu
cô, hận cô, tiếp tục sống trong khổ sở mà hành hạ lẫn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận