Tổng Giám Đốc Độc Tài

Ái Thanh rũ mi mắt xuống, ngăn chặn nước mắt chảy xuống.

“Tiểu thư, đến nơi rồi.” Tài xế thấy cô không có ý muốn xuống xe vì thế đã lên tiếng nhắc nhở.

Lái xe gọi nhiều lần, Ái Thanh mới thu hồi cảm xúc ưu thương lại, từ từ xuống xe.

Cao ốc Nam Thương cao vút với phong cách mới mẻ độc đáo, bên ngoài là thủy
tinh bao phủ nên ở dưới ánh sáng chiếu xuống tản mát ra những tia sáng
chói mắt.

Ái Thanh chần chừ một lúc lâu, sau đó mới quyết tâm cất bước đi vào bên trong đại sảnh, nhờ nữ tiếp tân thông báo giúp.

“Xin tiểu thư đợi trong chốc lát, Huyền tiên sinh sẽ lập tức đến ngay.” Nhân viên tiếp tân nhận được chỉ thị sau, quay sang truyền đạt một cách
chuyên nghiệp.

“Cám ơn.” Ái Thanh nói cám ơn. Trong quá trình chờ đợi, cô cảm thấy thật lo lắng, bất an, dường như cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra.

Nhưng mà dục vọng muốn gặp anh quá mãnh
liệt, ước muốn được biết mục đích mà anh hẹn gặp cô đã chiến thắng sự
hèn nhát cùng nỗi bất an trong cô, cho nên , cô lựa chọn lưu lại.

Năm phút đồng hồ trôi qua, mười phút trôi qua, cho đến nửa giờ sau, Huyền
Diệu Phong mới tới, nhưng một câu xin lỗi cũng không nói.

Ái Thanh biết rõ là anh cố ý, nhưng tuyệt không cảm thấy tức giận.

Nếu như có thể đợi được tới lúc anh đến, dù có ra giá bao nhiêu, mất thời
gian bao nhiêu đi chăng nữa cô cũng không quan tâm, cho dù là dùng tới
cả đời. . . . . .

Huyền Diệu Phong quan sát quần áo của cô, gương mặt tuấn tú thoáng sự không vui, nhưng lại thu hồi rất mau.

“Tại sao không mặc quần áo mà tôi đưa?” Anh hỏi, giọng nói không nóng không
lạnh, thậm chí còn cố ý che giấu tâm tình chân thật của mình.

Ái Thanh bất an cắn môi, không nói một câu.

Anh nhíu lông mày khẽ gắt.”Thôi được rồi.”

“Anh tìm em có chuyện gì sao?” Cô giương mắt, nhìn lên khuôn mặt tuấn dật
của anh, thoáng chút vui vẻ nhưng đồng thời cũng mang nồng đậm sự đau
đớn.

Tóc của Huyền Diệu Phong hơi dài, là mốt hiện nay của mấy
anh chàng đẹp trai, lông mày của anh hơi giương lên, cái mũi thẳng tắp,
đôi môi hoàn mỹ, tròng mắt đen tĩnh mịch, ẩn ẩn nhiều ánh sáng,…về tổng
quát mà nói, đó là một khuôn mặt mê người .Cùng hình tượng tài tử Đại
Nam Hải trước kia hoàn toàn bất đồng, anh bây giờ, giơ tay nhấc chân đều tản ra phong thái tự tin, làm người ta không dời mắt được.

“Tôi
muốn cùng cô ăn cơm.” Huyền Diệu Phong khẽ cười yếu ớt, nhưng cũng đầy
mị hoặc, so sánh với con người cuồng vọng mấy ngày trước tưởng như là
hai người khác biệt.

Ái Thanh giương lên đôi mày thanh tú, giống
như vừa nghe được chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.”Em. . . . . .
Em không hiểu ý của anh.”

“Chỉ là cùng nhau ăn cơm, không có gì cần hiểu hay không cả.” Anh cường thế nói. “Đi thôi.”

Huyền Diệu Phong sải đôi chân dài, đi ở phía trước.

Ái Thanh giật mình đứng nguyên tại chỗ, không có lấy một chút ý muốn đuổi theo nào.

“Ái Thanh? !” Huyền Diệu Phong phát hiện ra cô vẫn đúng im, có vẻ lo lắng, liền thích thú mở miệng kêu cô.

Ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp của anh khiến cho cô trong nháy mắt, tưởng như trở lại hơn năm năm trước, khi hai người vẫn còn yêu mến nhau, ở bên
nhau khiến cho cô không khỏi đỏ vành mắt.

Khi anh quay trở lại
trước mặt cô, trông thấy đôi mắt đẹp phiếm lệ quang của cô, một cỗ
thương tiếc vọt vào đầu anh, anh khẽ nhướn lông mày, đè xuống phần tâm
tình khác thường đang dâng tràn trong tim, cười nhạt nói: “Chỉ là mời cô ăn bữa cơm mà thôi, cần cảm động như vậy sao?”

Khi tiến đến
trước mặt cô, trong mắt anh không hề có chút ấm áp nào mà chỉ có một đôi mắt đen tuyền lạnh lùng, điều này khiến Ái Thanh chợt trở lại với thực
tế, vội vàng cúi đầu xuống, cố che giấu nội tâm yếu ớt.”Xin lỗi, hôm nay em có chuyện, không có thời gian ăn cơm cùng anh.” Cô cự tuyệt.

Chuyện kết hôn giữa cô cùng Phương Tuấn Hoa đã là chuyện thực được công khai
rõ ràng, nếu bị người có tâm tạo thành scandal, rồi truyền vào tai ba
cô, hậu quả sợ rằng sẽ không thể tưởng tượng nổi, đó cũng không phải là
điều mà cô có thể gánh được.

Nếu thực tế đã không thể thay đổi, cô cũng không muốn tiếp tục gây ra hiểu lầm nữa, tránh cho sự việc càng ngày càng phức tạp.

Huyền Diệu Phong hạ mắt liếc nhìn cô.”Đang giận tôi sao?”

Nghe thấy vậy, Ái Thanh bỗng ngẩng mặt lên nguýt anh, tức giận nói nhỏ.”Nếu
biết sẽ làm người ta tức giận, tại sao còn làm như vậy. . . . . .”

Rõ ràng là cô muốn nghiêm nghị trách cứ, nhưng ngược lại, nghe cứ như là đang cùng tình nhân oán giận làm nũng vậy.

Anh không trả lời ngay, dường như cũng không có ý định trả lời.

“Cho anh một cơ hội để bồi tội.” Anh đè thấp giọng nói, biểu hiện vô cùng dịu dàng thành khẩn, cố gắng làm cô mền lòng.

“Không. . . . . .”

Không đợi cô nói hết, Huyền Diệu Phong đã đưa tay ra giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, cưỡng bách cô cùng đồng hành.

Tay Ái Thanh nằm vững vàng trong tay anh, dù lý trí nói cho cô biết cô nên
giãy giụa, phản kháng, nhưng mà lòng của cô lại không tự chủ được, luôn
muốn tham luyến nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay của anh.


không có biện pháp lừa gạt tình cảm của mình, hơn nữa, anh căn bản đối
với thỉnh cầu của cô ngoảnh mặt làm ngơ, cuối cùng, cô đành phải ngồi
lên xe của anh.

Tô Ái Thanh hoàn toàn hồn nhiên không biết, từ
lúc cô xuống tắc xi, cùng anh gặp mặt cho đến khi rời đi, luôn có một
người đi theo chụp lại toàn bộ hình ảnh của cô. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui