Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Ánh mắt khẽ thoáng kinh ngạc, nhìn hắn chằm chằm, không biết sao gò má của hắn lại có chút u buồn. Trong trái tim dường như có thứ gì đó lấn áp, rất trầm trọng, lỗ mũi không nhịn được chua xót.

Trong nháy mắt cô thật muốn đi tối ôm hắn nhưng ý nghĩ này bị áp chế lại bởi vì Tô Triệt vẫn đang ở sân bay chờ cô. Sinh nhật sau này còn có thể ở bên cạnh hắn nhiều lần nhưng Tô Triệt đi Pháp rồi không biết có còn quay lại hay không, cô không để đến nước Pháp xa xôi như vậy, cho nên tối nay nhất định phải đi.

“Anh mau ăn cơm, tôi sẽ nhanh về.” Loan Đậu Đậu khẽ nói một câu, đầu cũng không dám ngẩng lên chạy thẳng ra khỏi phòng, một mạch chạy ra đường lớn, bắt một chiếc taxi nói với tài xế: “Đến sân bay, bác tài làm ơn chạy với tốc độ nhanh nhất!”

Không gian xung quanh tĩnh lặng giống như ném đá vào giếng cũng không có tiếng động gì, thậm chí không khí còn lạnh lẽo. Dưới ánh đèn mờ, sắc mặt hắn căng thẳng, đáy mắt lạnh lùng. Đôi môi cong lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt quét qua bàn thức ăn chẳng thèm đụng vào hơn nữa còn cảm thấy chán ghét.

Đôi chân thon dài đi tới thùng rác, nhẹ nhàng thả chiếc bật lửa vẫn cầm chặt trong tay vào thùng rá. Không quay đầu lại trực tiếp đi về phòng.

“Bùm” một tiếng cửa bị đóng lại cả phòng đều rung lên.

Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em có biết ý nghĩa khi tặng bật lửa là: “Không phải vua thì không lấy! “ Làm sao em có thể đưa quà cho anh xong lại chạy đi gặp người đàn ông khác như vậy? Hơn nữa lại là vào ngày sinh nhật của anh!

Rốt cuộc em xem anh là gì? Tại sao không sợ hãi cứ khiêu chiến ranh giới của anh như vậy!

Điện thoại không ngừng vang lên phá tan không gian yên tĩnh, rốt cuộc Thạch Thương Ly có phản ứng mở loa lớn, sóng điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng thấp thỏm lo âu: “Thương Ly, em đã về. Em.......muốn gặp anh, có được không?”

Giọng nói hèn mọn cùng với thỉnh cầu!

Thạch Thương Ly khẽ động đôi môi mỏng, một lúc sau mới tự nhiên nói: “Em đang ở đâu? Anh đến gặp anh.”

“Khách sạn Normandy phòng 520.”

Thạch Thương Ly tắt điện thoại, bình thản nhặt áo vét trên giường, đi ra khỏi phòng, lúc đi qua phòng khách dừng lại một chút. Sau khi đóng cửa, cả phòng chỉ còn lại mùi không như có như không của thức ăn.

Loan Đậu Đậu chạy như bay vào sân bay, tìm kiếm bóng người quen thuộc trong biển người mênh mông, rốt cuộc thấy Tô Triệt đứng ở phòng chờ.

“May quá anh chưa đi. Sao đột nhiên lại đi như vậy? Em không nghe nói gì cả!”

Tô Triệt thấy cô thì ánh mắt khẽ cười dịu dàng. Ngón tay nắm gì đó trong túi, khóe miệng mím lại: “Không có gì anh rất vui vì em đã đến.”

“Dĩ nhiên, chúng ta là bạn bè!” Loan Đậu Đậu nói xong cũng ngẩn người một chút, từ lúc nào cô đã xem Tô Triệt như bạn bè bình thường?

“Đậu Đậu, nếu như anh có thêm một vé máy bay, em có muốn đi cùng anh hay không?” Tô Triệt chợt mở miệng hỏi một câu.

“Hả?” Laon Đậu Đậu khó hiểu nhìn hắn, không hiểu ý hắn muốn nói gì.

Tô Triệt khẽ nâng khóe miệng, một nụ cười bất đắc dĩ, ánh mắt u buồn. Lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn ôm em một cái!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui