Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Loan Đậu Đậu chậc lưỡi hít hà: “Sao anh không tìm chỗ khác lại lên đây tìm?” Ngay cả Thạch Lãng cùng Thạch Thương Ly cũng không biết cô có sở thích này!

“Cô từng nói thích chỗ cao, tốt nhất có thể nướng thịt, uống bia, ngắm sao. Tôi nghĩ chỉ có tầng thượng mới thõa mãn nguyện vọng này của cô!” Thẩm Nghịch đi về phía cô, đi thẳng sau đó vòng qua!

“Cẩn thận!” Loan Đậu Đậu nhảy xuống, vội vàng bắt hai cánh tay anh ta. “Anh thật sự không nhìn thấy gì sao?”

Khóe miệng Thẩm Nghịch khẽ cười: “Trước kia mắt trái còn có thể nhìn thấy một chút, bây giờ.......”

Mặc dù chưa nói xong nhưng Loan Đậu Đậu cũng biết thị lực của anh ta kém hơn. Anh ta nhìn không thấy, một mình sao có thể leo lên các bậc thang.

“Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Có chuyện mà cũng không có chuyện.......” Thẩm Nghịch khẽ trả lời.

“Vậy rốt cuộc là có chuyện hay không có chuyện?” Nói chuyện với loại người này thật mệt mỏi! Thẩm Nghịch thoát ẩn thoát hiện làm cách nào cũng không bắt được, càng không thể biết rõ nội tâm anh ta đang suy nghĩ gì!

Đối với trí thông minh của Loan Đậu Đậu càng khó hơn!

“Cô nên biết chuyện Trầm Vũ quay về.”

“À, cô gái thiếu chút nữa kết hôn cùng tổng giám đốc sao! Anh đừng đau lòng, nói không chừng tổng giám đốc không thích cô ấy, anh vẫn còn cơ hội!” Loan Đậu Đậu vỗ vỗ vai hắn an ủi!

Ánh mắt Thẩm Nghịch tĩnh mịch, sắc mặt nặng nề, nghiêng đầu ánh mắt lại nhìn chính xác vào mặt cô: “Cô đồng tình với tôi à?”

“A, không phải! Là ủng hộ anh! Ủng hộ tinh thần cho anh phản công đè chết tổng giám đốc!” Loan Đậu Đậu lòng đầy căm phẫn.

“Vậy cô giúp tôi!” Thẩm Nghịch khẽ cười nhạt.

“Hả?” Loan Đậu Đậu sửng sốt, vuốt vuốt mái tóc do dự: “Không phải anh muốn bỏ thuốc vào thức ăn của tổng giám đốc chứ? Anh ta sẽ giết tôi đấy.......”

“Chỉ cần cô làm loạn chuyện của Trầm Vũ! Mặc kệ cô dùng biện pháp gì, nhân lực cũng như vật chất tôi đều có thể trợ giúp!” Giọng nói mê hoặc phát ra từ trong cổ rất nhẹ, rất nhanh bị gió thổi bay đi!

“Tại sao lại là tôi?” Loan Đậu Đậu ưu thương dẩu môi: “Anh có thể tìm bất kỳ người phụ nữ nào làm náo chuyện của Trầm Vũ!!”

Khóe miệng Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười, tròng mắt giống như có thể nhìn thấy ánh sáng “Bởi vì chỉ có thể là cô!”

Yên lặng xoay người bước đi, lần này đi thẳng một đường. Sắp tới khúc cua thì anh ta dừng lại, quay đầu về phía cô nói: “Loan Đậu Đậu, ngày hôm đó xin lỗi vì đã hôn cô nhưng.......tôi không hối hận!”

“Hả?” Lần này Loan Đậu Đậu hoàn toàn không hiểu, khóe miệng hắn khẽ cười là có ý gì? Cười lạnh?

Cái gì gọi là “Ngày hôm đó xin lỗi vì đã hôn cô nhưng không hối hận!” Mẹ kiếp, không hối hận, tôi hối hận! Đậu hũ cũng bị ăn sạch rồi!

“A a a a a......” Loan Đậu Đậu vò tóc như tổ chim, nhức đầu muốn chết. Rốt cuộc đây là thế giới gì? Kể từ sau khi biết Thạch Thương Ly thế giới của cô giống như lệch quỹ đạo.

Hết Thạch Lãng với Thạch Thương Ly bây giờ là Thẩm Nghịch, ông trời còn muốn cô sống nữa không!

Lúc tan làm Loan Đậu Đậu trốn ở trong nhà vệ sinh không ra ngoài, Thạch Lãng gọi điện thoại cho cô đến nỗi nóng máy nhưng cô không nhận!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui