Tổng Giám Đốc Đừng Thế Mà


Tập đoàn Đỗ thị
"Thư ký Vương, còn có chuyện gì sao?" Bình thường thư ký Vương vừa báo cáo xong, liền không kịp chờ đợi muốn rời khỏi, hôm nay lại còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Tổng giám đốc, chủ tịch tìm cho ngài một trợ lý, bây giờ đã đến báo danh rồi." thư ký Vương trả lời câu hỏi của cấp trên đâu ra đấy.
"Trợ lý? Tôi cần trợ lý khi nào hả?" Đỗ Hạo Vũ cau mày hỏi thư ký Vương.
"Đây là quyết định của chủ tịch." thư ký Vương trực tiếp đưa chủ tịch ra, nếu không cấp trên sẽ hỏi không dứt.
Đỗ Hạo Vũ thở dài, "Hiện tại người ở đâu?"
"Ở đây." Một giọng nữ mềm mại vang lên từ cửa: "Đã lâu không gặp, Eric."
"Grace?" Đỗ Hạo Vũ kinh ngạc nhỏ giọng hô người phụ nữ đứng ở cửa ra vào đối diện: "Sao em lại ở –"
"Bác Đỗ mời em về làm trợ lý cho anh kiêm người cải tạo hình tượng công ty." Hạ Liên Hương ưu nhã bước vào phòng làm việc của anh, "Em nghĩ tổn thất của công ty đều do hình tượng của anh có vấn đề, hi vọng em có thể tạo ra hình tượng tốt của anh trong mắt quần chúng."

"Ba tôi cũng quá càn quấy."
"Eric, em lại nghĩ ý kiến của bác đáng thử một lần." Hạ Liên Hương mỉm cười nhìn chăm chú anh, "Việc này không chỉ có thể cứu vãn giá cổ phiếu của công ty tăng trở lại, còn có thể tạo mới hình tượng để đối mặt công chúng."
"Grace, em thành đồng minh với cha tôi từ khi nào vậy?"
"Eric, chúng tôi đều vì tốt cho anh."
"Đủ rồi, tôi không cần trợ lý, em trở về đi thôi." Đỗ Hạo Vũ không biến sắc cự tuyệt.
"Thật ngại quá tổng giám đốc, chỉ có chủ tịch mới có thể đuổi việc em." Hạ Liên Hương bình tĩnh tự nhiên nói với anh.
Đỗ Hạo Vũ trừng lớn mắt, lại không thể làm gì cô, Hạ Liên Hương nhìn thấy ánh mắt cam chịu của anh, môi lộ ra đường cong xinh đẹp.
"Eric, về sau xin chỉ giáo nhiều." Cô nghịch ngợm nháy mắt với anh, sau đó mới chậm rãi đi về phòng trợ lý bên cạnh
"Lão già rốt cuộc muốn làm gì?" Đỗ Hạo Vũ lầm bầm lầu bầu, đột nhiên phái một trợ lý đến nằm vùng là để giám thị anh sao? Vậy tại sao là Hạ Liên Hương, ba làm vậy vì cái gì? Đỗ Hạo Vũ hết sức nghi ngờ, nhất thời bị cha làm cho không sờ được đầu mối.
Trong lòng Đỗ Hạo Vũ chợt códự cảm xấu, mục đích Hạ Liên Hương đến có thể không đơn giản!
"Cha, ngài có ý gì?" Đỗ Hạo Vũ vừa vào cửa liền hỏi ba về chuyện của Hạ Liên Hương.
"Ba không biết con đang nói gì?" ánh mắt của ba Đỗ vẫn chưa từng rời khỏi tờ báo trong tay.
"Cha, không cần giả bộ nữa, giả bộ cũng không giống!" Đỗ hạo Vũ lành lạnh nói, ngồi ở trên ghế sa lon trợn mắt giận dữ nhìn cha.
Ba Đỗ để tờ báo xuống, "Liên Hương là ba an bài vào công ty, vậy thì thế nào?" Chuyện không gạt được, ba Đỗ liền thẳng thắng thừa nhận.
"Ba vô duyên vô cớ phái trợ lý cho con làm gì?"
"Con bé tới giúp con."

"Cha, hiện tại con có chỗ nào cần cô ấy giúp?"
"Có, hơn nữa còn rất nhiều, tóm lại, không có lệnh của ba, ai cũng không thể đuổi nó đi." thái độ của ba Đỗ kiên quyết cứng rắn.
"Ba, không phải ba muốn tác hợp con và cô ấy chứ?" Đỗ Hạo Vũ lớn gan suy đoán, hành động của ba thật sự quá khả nghi rồi.
"Không sai." Ba Đỗ cũng không giấu giếm, "Ba tuyệt không đồng ý con gái nhà họ Mạc làm con dâu nhà họ Đỗ chúng ta, Liên Hương mới là bầu bạn lý tưởng của con."
"Cha –" Đỗ Hạo Vũ hét lớn một tiếng: "Con không thích Grace, chỉ xem ấy là bạn, ba đừng mò mẫm nhúng tay."
"Nói hưu nói vượn!" Ba Đỗ cũng đề cao âm thanh: "Không phải trước kia hai đứa từng quen nhau à, hiện tại sao lại thành bạn bè?"
"Chuyện của chúng con đã sớm qua, bây giờ đã không phải quan hệ kia, huống chi người con thích là Mạc Dao, việc anỳ sẽ không thay đổi." Đỗ Hạo Vũ kiên quyết nói với ba.
"Tình cảm ít có thể bồi dưỡng, trước kia con cũng thích Liên Hương, các con ở chung nhiều hơn một thời gian, ba tin tưởng rất nhanh sẽ có thể tìm về cảm giác; về phần con nhỏ nhà họ Mạc, con hết nhiệt tình sẽ phát hiện nó thật ra không có gì đặc biệt." Ba Đỗ cố gắng thuyết phục con trai tiếp nhận ý kiến của mình, ý đồ trừ bỏ ý tưởng lấy con gái nhà họ Mạc của anh.
Gương mặt tuấn tú củaĐỗ Hạo Vũ âm hàn như đầm sâu, "Cha, con nói lại lần cuối cùng, con muốn cưới Mạc Dao, trừ cô ấy, con không cần ai cả!"
Vừa nói, anh liền cầm áo khoác rời khỏi nhà họ Đỗ.
"Anh – thằng ngốc kia." ba Đỗ đuổi theo sau anh không ngừng tức giận, "Tôi cũng nói cho anh biết, trừ phi tôi chết, nếu không con nhỏ đó đừng mơ tưởng vào cửa chính nhà họ Đỗ."
Mẹ Đỗ ở trong phòng bếp nghe tiếng hai cha con cãi vả, vội vàng từ bên trong chạy chậm ra ngoài, "Ông xã, Hạo Vũ đi rồi?"

"Hừ, đi thì đi, có bản lãnh về sau chớ trở lại." Ba Đỗ bị con trai không vâng lời chọc giận đến nổi trận lôi đình.
"Ông có lời gì không thể nói đàng hoàng sao?" Mẹ Đỗ vươn tay dìu ông đi vào trong nhà ngồi xuống, "Ông thật sự gọi Liên Hương từ Mỹ về đây à?"
"Nếu không như vậy, nó có cơ hội tách khỏi con gái nhà họ Mạc sao?" Ba Đỗ vẫn khăng khăng giữ ý kiến.
"Ai, ông xã, lần đầu tiên Hạo Vũ thích một cô gái như thế, chúng ta làm như vậy có phải không tốt không?" mẹ Đỗ lo lắng trùng trùng nói, sợ cuối cùng sẽ thương tổn con trai.
"Chúng ta làm như vậy vì tốt cho nó, hiện tại nó chỉ bị tình yêu làm cho hôn mê đầu, chờ nó tỉnh táo rồi sẽ biết dạng phụ nữ gì mới thích hợp với nó nhất." Ba Đỗ thật xem thường tình yêu.
"Thật là như vầy phải không?"
"Được rồi, phu nhân, tất cả có tôi ở đây, tôi sẽ không hại con trai."
Mẹ Đỗ cau mày, chỉ mong như lời chồng nói, con trai chỉ là một lúc choáng đầu mới thế!
"Rầm –" tiếng đóng cửa khổng lồ kinh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận