Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!



Edit: V.O

Sắc mặt Bạch Thận Ngôn, trầm xuống.

Thực tế, lúc cô nhắc tới Lâm Vũ Hạo, ánh mắt y đã không thích hợp.

Bây giờ, nghe thấy Thịnh Thiên Kim chỉ trích, còn nói là y cố ý làm khó dễ cô, lửa giận vốn đã được đè xuống của Bạch Thận Ngôn, lại có lý do bùng lên.

Chỉ là, từ trước đến nay Bạch Thận Ngôn là người vui buồn không hiện lên mặt.

Cho nên, mặc dù trong lòng y đã hận không thể kéo lỗ tai Thịnh Thiên Kim, rống to với cô, nhưng thực tế, giọng trả lời của y lại trầm hơn bình thường vài lần: "Còn chưa xuất đạo, đã tung scandal với nghệ sĩ nam cùng công ty. Cho dù sau này, thành tựu của cô có tốt bao nhiêu, người khác cũng sẽ nói, lúc trước cô thượng vị dựa vào đàn ông, mới có thành tựu hôm nay. Một câu nói, đã bác bỏ tất cả nỗ lực của cô. Chẳng lẽ, cô muốn nhìn thấy được ngày đó?"

Bạch Thận Ngôn nói như vậy, Thịnh Thiên Kim cũng nổi giận: "Anh đã nghĩ như vậy, sao lúc trước lại bảo tôi tung scandal với anh ta?"

Còn nói không cố ý?

Rõ ràng chính là muốn cô xấu mặt, muốn để cho Lâm Vũ Hạo tra tấn cô, còn nói không cố ý...

Thịnh Thiên Kim tức giận suy nghĩ trong lòng.

Bạch Thận Ngôn nhìn cô, đôi mắt tối sầm lại, cũng không giải thích nhiều: "Đây là quyết định của công ty. Bây giờ cô đã là nghệ sĩ của Chanh Giai, vậy thì phải phục tùng quyết định của công ty!"

"Anh..."

Thịnh Thiên Kim đứng bật dậy, trừng y: "Anh đừng quá đáng! Lúc trước nói, những chuyện lúc trước coi như chưa từng xảy ra, sau này chỉ là quan hệ giữa cấp trên và nghệ sĩ. Bây giờ, người phá lời, công tư không phân, lại là anh! Bạch Thận Ngôn, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh không muốn ký kết với tôi, anh nói với tôi là được, thừa dịp tôi còn chưa xuất đạo, trực tiếp hủy hợp đồng với Chanh Giai là được rồi."

Bạch Thận Ngôn nhìn cô, đôi mắt màu đen đó, đen tối không rõ.

"Thôi, cứ vậy đi! Tôi biết, dieendaanleequuydoon – V.O, anh không rộng lượng như biểu hiện bên ngoài! Trong lòng anh, chắc chắn còn hận chuyện ban đầu."

Thịnh Thiên Kim đứng dậy, nói: "Đã như vậy, tôi cũng không nói nhiều vô ích. Anh yên tâm, tôi sẽ tìm thời gian nói rõ với anh Du Sinh, nói là tự tôi muốn hủy hợp đồng, không liên quan gì đến anh. Đến lúc đó, cũng sẽ không khiến anh khó xử!"

Thịnh Thiên Kim nói xong, nhấc chân đi ra cửa.

"Vậy sao lúc trước cô lại trở lại?" Đúng lúc này, giọng Bạch Thận Ngôn từ phía sau truyền đến.

Thịnh Thiên Kim dừng lại trước cửa, không xoay người.

Miệng cô, giật giật, do dự vài lần, nhưng không có cách nào nói ra đáp án chân thật nhất.

"Lúc trước, cô không nên trở lại." Bạch Thận Ngôn nói.

Thân thể Thịnh Thiên Kim, cứng đờ, mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Không, không nên trở lại?

Ha ha...

Cô nở nụ cười khổ.

Không nên trở lại sao?

"Anh cho là, tôi trở lại vì anh à?" Cô đè chua xót trong lòng, giọng nói sắc bén: "Ha ha, đừng tự mình đa tình. Lúc trước, tôi thật vất vả thắng cuộc, thật vất vả mới rời khỏi thành phố M, tôi ung dung tự tại bên ngoài, anh nghĩ rằng tôi trở lại vì anh? Nếu không phải đột nhiên anh Du Sinh về nước, tôi muốn gặp anh ấy, sao tôi có thể trở lại thành phố M? Trở về thành phố mà tôi đã chơi ngán?"

Nếu lúc này Thịnh Thiên Kim quay đầu, tất nhiên cô sẽ phát hiện mặt Bạch Thận Ngôn, đã dày đặc mây đen.

"Còn nữa, anh nghĩ rằng tôi muốn gặp anh sao? Ban đầu ở nhà hàng, khi tôi biết anh chính là em trai của anh Du Sinh, anh không biết, lòng tôi hối hận thế nào. Nếu sớm biết sẽ gặp lại anh, tôi không nên đồng ý với anh Du Sinh vào làng giải trí để chơi đùa..."

Thịnh Thiên Kim đã không biết mình đang nói gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui