Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!


Sau khi lo thủ tục xong xuôi cho Trịnh Nguyệt Nhan, 2 chị em chia tay nhau và hẹn rằng sẽ gặp lại nhau ngày sớm nhất.

Hạ Mộc Vân trở về nhà đã nhá nhem tối, cô uể oải vì một ngày dài ở trong bệnh viện, bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngả lưng nằm ngủ thôi.

………

Hàn Thiên lúc này đã xong việc ở Thụy Sỹ, anh không vội về nước mà lại bay sang Mỹ gặp Chu Diệp Châu. Lần trước nếu không vì Hạ Mộc Vân thì anh đã bay sang gặp Chu Diệp Châu lần trước đó. Anh đã lỡ hẹn với Diệp Châu một lần, bây giờ anh không thể nuốt lời lần nữa.

Tại sân bay New York…..

Một cô gái xinh đẹp chạy đến, ôm lấy Hàn Thiên, ngả vào lòng anh, nở nụ cười tươi:

– “Thiên, em rất nhớ anh”

– “Ngoan, Châu Nhi, có khỏe không?”

…………..


…………..

– ————————-

Hạ Mộc Vân tỉnh dậy trên chiếc giường rộng lớn, cô dụi mắt nhìn đồng hồ. Đã 9h rồi sao, vì hôm qua hơi mệt nên Hạ Mộc Vân ngủ một giấc từ tối qua đến tận bây giờ.

Ngày mai là ngày Hàn Thiên trở về, nghĩ đến đây Hạ Mộc Vân không tự chủ bật cười. Mấy ngày qua cô ở nhà thực sự rất nhớ anh, ở đâu, làm gì cũng đều có hình bóng của anh. Thậm chí lúc ngủ cô cũng phải ôm chiếc gối của anh bên cạnh mới đi ngủ. Cô chợt mỉm cười với những hành động ngây thơ của mình.

…..

Nhưng Hạ Mộc Vân lại đâu biết rằng, Hàn Thiên bây giờ đã ở bên cạnh hôn thê của mình. Mảy may không một chút nhớ đến cô đang ở nhà đợi anh. Hạ Mộc Vân thực sự đắm chìm trong hạnh phúc lâu nay, mà dường như quên mất rằng, cô lâu nay vẫn chỉ là người thế thân.

………….

9h tối hôm sau, Hàn Thiên đã đáp máy bay xuống sân bay TP A. Anh trở về biệt thự. Bước vào phòng khách đã thấy Hạ Mộc Vân ngồi ở ghế sôfa đợi anh như mọi ngày.

Hạ Mộc Vân vừa thấy cửa mở ra, liền nhanh chóng đứng lên chạy đến cạnh Hàn Thiên.

– ” Thiên, Anh về rồi sao? Anh có mệt không? Anh đã ăn cơm chưa?”

Hàng loạt câu hỏi Hạ Mộc Vân cứ hỏi tới tấp Hàn Thiên, cô thật sự rất nhớ anh, nhìn thấy anh cô thực không kìm được bản thân mình lại, bao nhiêu câu hỏi cô cứ hỏi hết ra. Nhưng cô lại không để ý đến nét mặt của Hàn Thiên đang rất thờ ơ, lạnh lùng, anh không trả lời những câu hỏi của Hạ Mộc Vân hỏi anh, mà lại nói:

– “Tôi lên phòng trước, không ăn”.

Nói rồi Hàn Thiên lạnh lùng bước đi qua Hạ Mộc Vân, cánh tay cô đang nắm lấy ở tay anh theo đó mà cũng rơi ra rồi vô định dừng ở không trung.

Hạ Mộc Vân thất thần nhìn theo từng bước chân của Hàn Thiên bước lên cầu thang, đến khi anh bước vào phòng rồi đóng cửa lại, cô mới thôi không nhìn theo nữa.

Một nỗi thất vọng dâng lên trong lòng Hạ Mộc Vân, nụ cười còn chưa kịp mở đã phải khép lại. Hạ Mộc Vân bước đi vào phía bếp, cô dọn dẹp bàn ăn trên bàn. Dì Hoa phía trong nhìn thấy Hạ Mộc Vân chưa ăn đã dọn đi, bà liền lên tiếng:


– “Mộc Vân, thiếu gia không ăn thì con ăn, sao lại định nhịn đói?”

– “Con không đói đâu dì ạ”.

Hạ Mộc Vân trả lời.

Biết tối nay Hàn Thiên sẽ về, Hạ Mộc Vân vui mừng xuống bếp tự mình nấu ăn thật sớm, cô hôm nay chỉ toàn nấu những món mà anh thích, cô sợ anh bay lâu sẽ mệt nên đặc biệt nấu rất nhiều món, dì Hoa hay người làm muốn phụ giúp cô đều không đồng ý, cô muốn tự mình nấu cho anh. Một mình nấu xong tất cả cũng đã 7 rưỡi tối, Hạ Mộc Vân lúc đó mới nghỉ tay, rồi chờ Hàn Thiên về để cùng ăn với anh.

Không ngờ Hàn Thiên lại không quan tâm đến việc đó, thậm chí còn nhìn Hạ Mộc Vân với một ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng khiến Hạ Mộc Vân cũng thấy sợ, cô có cảm giác như Hàn Thiên mà trước đây cô khiếp sợ đã trở về rồi. Rất lạnh lùng, rất lãnh khốc.

……………

Hạ Mộc Vân bước lên phòng đã không thấy anh ở trong phòng nữa, chắc là anh đã sang thư phòng làm việc rồi. Anh vừa mới bay một đoạn đường dài như vậy, bây giờ không nghỉ ngơi mà đã vội làm việc, lỡ như anh bị ốm thì sao. Nghĩ như vậy, Hạ Mộc Vân không một chút đắn đo suy nghỉ, cô đứng dậy xuống nhà pha một ly sữa nóng rồi đưa vào thư phòng cho anh.

Cốc…cốc..cốc

– “Vào”. Bên trong âm thanh lạnh lùng phát ra.

Hạ Mộc Vân đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào.

– “Thiên, em pha cho anh ly sữa nóng”

Hàn Thiên bây giờ mới ngước lên nhìn Hạ Mộc Vân tay cầm ly sữa tiến vào, trên người mặc một chiếc váy vàng nhạt quá gối, chiếc váy càng làm tăng lên làn da trắng như sứ của cô, nhưng sao ánh mắt của Hàn Thiên lại nhìn cô khác lạ như vậy, cứ như anh chưa từng quen biết cô.


Hàn Thiên không nhìn Hạ Mộc Vân nữa, anh nhìn xuống phía tài liệu trên bàn, nhàn nhạt trả lời:

– ” Để đấy rồi ra ngoài đi”

Hạ Mộc Vân thất vọng đến mức nước mắt đã đầy trên hốc mắt, nhưng cô đã nhanh chóng kìm lại được, nuốt nước mắt đau lòng vào trong, cô sợ anh, sợ anh sẽ ghét cô vì suốt ngày chỉ biết khóc lóc, cô sợ anh xem cô là đồ vô dụng.

Hạ Mộc Vân nhẹ nhàng đặt ly sữa xuống bàn rồi, kiên nhẫn nói:

– “Anh nhớ nghỉ ngơi sớm”

Thấy Hàn Thiên vẫn tập trung làm việc mà không trả lời cô. Hạ Mộc Vân quay lưng bước ra khỏi phòng, nước mắt đã không tự chủ được mà rơi xuống.

Hàn Thiên, anh ấy bị làm sao vậy. Mới mấy hôm trước anh còn gọi điện cho cô nói chuyện vui vẻ cơ mà, bây giờ tại sao lại lạnh lùng với cô như vậy. Hạ Mộc Vân chỉ vừa ánh lên một tia hy vọng vào những ngày qua, cô đắm chìm trong hạnh phúc mà cô vay mượn từ người khác này. Có lẽ bây giờ cô đã phải trở về với hiện thực tàn nhẫn rồi sao, hiện thực là cô chỉ đang là người thế thân, không hơn, không kém. Và, đã đến lúc, Hạ Mộc Vân phải nhận ra, Hàn Thiên không bao giờ là người mà cô dễ dàng hiểu được anh, càng mãi mãi là người mà không bao giờ Hạ Mộc Vân có thể chạm đến để nói lời yêu.

……………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận