Tổng Giám Đốc Gặp Nạn

Đã là nửa đêm, biệt thự Vệ gia lớn như thế cũng được thắp sáng rực rỡ, chỉ vì Sử Đan Kỳ không ngủ được nên đứng dậy mắng người giúp việc cho hả
giận.

Vì sao không ngủ được? Bởi vì kể từ khi lên làm tổng giám
đốc và sau khi kết hôn, Vệ Tử Hiên không về nhà vào ban đêm, Sử Đan Ny
thì thất tình về Mỹ, chỉ còn lại cô đơn độc trông coi toàn bộ biệt thự.

Hai người giúp việc thỉnh thoảng giương mắt thật to, thỉnh thoảng lại mơ màng muốn chống lại cơn bùn ngủ.

Thật là xui xẻo, ngày thì làm, đêm còn bị kêu lên làm nơi trút giận, hơn nữa còn không tính tiền làm thêm giờ.

"Hai người nói, hàng đêm Đại thiếu gia đều về nhà trễ như vậy, không, phải
nói là về nhà sớm như vậy." Hình như trời sáng mới trở về."Hắn rốt cuộc
là đi đâu?"

Hai người giúp việc lắc đầu. Bọn họ chỉ phụ trách chuyện trong nhà, không phụ trách theo dõi, làm sao biết Đại thiếu gia đi đâu?

Đoán thì đoán được, nhưng Đại thiếu gia đã cảnh cáo bọn họ, dù bị nghiêm
hình tra khảo, cũng không thể nói một câu bất lợi về hắn.

"Vậy
các người nói, trước kia Đại thiếu gia có thường như vậy không?" Sử Đan
Kỳ đổi phương pháp tra hỏi, không tin cô không tra ra được.

Hai người giúp việc hai mặt nhìn nhau, mãnh liệt lắc đầu.

Hỏi cũng không được! Cô phải nghĩ biện pháp đem mặt thật của Vệ Tử Hiên lật ra, sau khi kết hôn, hắn đối với cô không nhiệt tình như trước, cô nhất định phải tìm ra nguyên nhân.

"Hiện tại tôi hỏi hai người vài
vấn đề, một vấn đề một nghìn đồng; hơn nữa, vô luận hai người nói gì,
qua ngày mai, tôi liền đem nó quên hết." Uy hiếp không được thì dụ dỗ.

Một vấn đề một nghìn đồng? Hai người giúp việc mắt lập tức sáng lên, cơn
bùn ngủ liền biến mất. "Đại thiếu phu nhân, có chuyện gì cứ hỏi."

“Trước kia, Đại thiếu gia có thường như vậy không?" Sử Đan Kỳ hỏi lần nữa.

"Có"

Một nghìn đồng đưa đến tay bọn họ, "Biết hắn đi đâu không?"

"Chúng tôi nghe nói Đại thiếu gia thích chạy đến những nơi có gái đẹp, có lúc
còn thuận tiện mang về nhà, cho nên thường cãi nhau với Nhị thiếu gia."

Lại đem một nghìn đồng cho bọn họ, Sử Đan Kỳ đang trong cơn giận dữ. "Hai
người còn biết những gì? Tất cả đều nói ra! Tất cả số tiền này sẽ là của hai người." Cô cầm một xấp tiền mặt đặt trên bàn.

Một xấp tiền
này khiến hai người giúp việc đem Đại thiếu gia bọn họ ra bán, về tình
yêu của hắn, trăng gió ra sao toàn bộ nói ra hết.

Sử Đan Kỳ nghe
xong muốn ngất, cô ngã lên ghế, vì mình chọn sai chồng mà hối hận không
kịp, đám cưới thế kỷ kia đã trở thành một trò cười lớn.

"Đại
thiếu phu nhân, thật ra thì Nhị thiếu gia của chúng tôi mới là người đàn ông tốt, hơn nữa hắn cũng rất thích cô, thật là đáng tiếc!" Hai người
giúp việc tặng miễn phí một đống ưu điểm về Vệ Tử Câu.

Sử Đan Kỳ
càng nghe tâm càng loạn, càng nghe tâm càng phiền, cô có chút thất thần
nói: "Hai người đi ngủ đi, tôi sẽ không nói cho Đại thiếu gia những gì
hai người nói ra."

"Cám ơn Đại thiếu phu nhân, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Cô nào có tinh thần nghỉ ngơi, cô nghĩ mình nên làm gì bây giờ? Cưới cũng cưới rồi, trừ ly hôn ra cô còn có thể làm gì?

Cô làm sao lại gả cho một người đàn ông phong lưu như vậy, loại đàn ông đó sẽ không quý trọng quá lâu một người phụ nữ; tựu như hiện tại, đem cô
đặt trong nhà, một mình đi chơi bời trăng hoa.

Cô không khỏi nghĩ đến Vệ Tử Câu, hắn yêu cô mà cô lại không muốn người mù như hắn.

Một tháng sau ——

Hai tấm vé mời nằm trong hộp thư ở trụ sở kế toán, trong đó có một tấm mời người phụ trách trụ sở kế toán, có tên Lăng Tâm Ảnh.

Cô gái trẻ đem vé mời đến bàn làm việc của hai người, phong thư màu tím in chữ vàng chiếu lấp lánh, đặc biệt chói mắt.

Chủ tịch tập đoàn xây dựng Vệ thị, Vệ Tử Câu kính mời

Lăng Tâm Ảnh cầm vé mời chạy tới phòng làm việc của học tỷ. "Học tỷ!"

Diệp Ninh đang nói chuyện điện thoại, cô nhìn Lăng Tâm Ảnh rồi ngoắc ngoắc
tay, ý bảo cô đi vào chờ một chút. "Không thành vấn đề, không thành vấn
đề, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Gác điện thoại xuống,
cô lập tức nói với Lăng Tâm Ảnh: "Cơ hội lấy công chuộc tội của em đã
đến! Tập đoàn Vệ thị muốn ký hiệp ước với chúng ta trong năm năm."

Tại sao Diệp Ninh lại nói vậy, bởi vì Lăng Tâm Ảnh len lén đem sổ sách tập
đoàn Vệ thị cho Vệ Tử Câu, sau đó lập tức đi tự thú với Diệp Ninh xin
giải quyết.

Diệp Ninh mặc dù tức giận, nhưng lại không làm gì cô, chỉ hy vọng Vệ Tử Hiên không kịp truy cứu để cho Vệ Tử Câu giải quyết,
càng hy vọng sổ sách có thể giúp Vệ Tử Câu lên làm tổng giám đốc, tiếp
tục hợp tác với cô.

Quả nhiên, không phụ lòng cô.

"Học tỷ, em không đi, chị đi là được rồi." Lăng Tâm Ảnh thấy trên bàn cô cũng có.

"Tại sao không đi? Em nhất định phải đi, Vệ Tử Câu mà mất hứng không ký hợp
đồng với chị thì làm sao bây giờ? Cô thư ký mới vừa gọi điện thoại mời,
nói hai người chúng ta cần phải đến."

"Không, em không thể đi, em sợ Vệ Tử Câu sẽ giết em, chị cũng không phải không biết chuyện của
hắn." Bởi vì tình cảm tốt, chuyện gì Lăng Tâm Ảnh cũng nói cho cô biết,
đây cũng là một trong những nguyên nhân Diệp Ninh không có xử phạt cô.

Cô len lén sửa lại sổ sách, dĩ nhiên không có quang minh chính đại làm
nhanh, làm trễ nãi hắn ngăn cản Sử Đan Kỳ kết hôn cùng Vệ Tử Hiên; lại
thêm hiểu lầm từ trước, hắn nhất định sẽ giết cô.

"Không thể nào? Có lẽ hắn chỉ muốn nói cám ơn với em." Diệp Ninh cảm thấy cũng có thể,
Vệ Tử Câu sẽ không như vậy mà không biết ơn!

"Nhất định sẽ. Chị
không biết hắn yêu Sử Đan Kỳ thế nào đâu, em đối với hắn liền bé nhỏ
không đáng kể." Lăng Tâm Ảnh khẳng định nói.

"Nhưng hiệp ước năm
năm cũng không thể buông tha, tập đoàn Vệ thị là khách hàng lớn, không
có nó, chị có thể sẽ không phát tiền thưởng cuối năm, cũng không có tiền mua bảo hiểm lao động." Diệp Ninh do dự giữa mạng sống của học muội và
tình hình lâu dài của công ty.

"Em không cần tiền thưởng cuối
năm, em sẽ tự mua bảo hiểm lao động, với lại chỉ cần đưa mười tháng tiền lương trong một năm là được rồi." Tiền tài là vật ngoài thân, bảo vệ
mạng sống quan trọng hơn.

Diệp Ninh nghiêm túc hỏi, "Tâm Ảnh, nếu các khác nhân viên cũng giống em, vậy em có thể không đi sao."

"Bọn họ dĩ nhiên không thể nào giống em được."

"Vì tiền đồ của công ty, em phải đi." Không phải cô không để ý đến sống
chết của học muội, cô ấy đi không nhất định sẽ chết mà công ty nhất định sẽ có tiền đồ.

"Học tỷ chăm sóc học muội như vậy sao?" Đưa sống chết của cô ra ngoài suy xét?

"Chị đã nói với em, Vệ Tử Câu không nhất thiết nhìn thấy em, em chỉ cần ở
trước mặt hắn lúc nói chuyện với chị, sau đó thừa dịp hắn không chú ý
chuồn đi không được sao."

"Được sao?" Lăng Tâm Ảnh hoài nghi hỏi.

"Nếu không được thì, chị sẽ bảo vệ em."

"Chị bảo vệ em?"

"Không tin à?"

"Được, em đi. Nhưng chỉ là muốn cho hắn biết em đến, sau đó em sẽ đi, những
thứ khác em cũng mặc kệ, chính chị cùng Vệ Tử Câu nói chuyện hiệp ước."

Diệp Ninh ra dấu OK với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui