Tổng Giám Đốc Gạt Cưới

"Chưa kịp."

"Không ngờ không nhớ anh? Uổng phí công anh còn bảo dì Lý để đầy đồ ăn vào tủ, sợ em sẽ đói bụng." Anh có chút oán trách.

"Thiên vị." Bà Sở không thể nhịn được nữa.

". . . . . . Mẹ" Giọng nói Sở Thiên Hàn lộ ra giật mình cùng mơ hồ tức
giận. Bọn họ rốt cuộc có biết tôn trọng sự riêng tư của người khác
không?

"Con đã nói rồi, bình thường tủ lạnh trống trơn, hôm nay tự nhiên để nhiều đồ ăn như vậy." Sở Bích cũng thể hiện sự bất bình.

"Con trai, không ngờ có người sống không có nguyên tắc." Ông Sở không khỏi xúc động, sự dạy bảo trước đây đã thất bại rồi.

"Con muốn xác định lại một chuyện, con đang nói chuyện với vợ con?" Sở Thiên Hàn rõ ràng khó chịu.

Đối mặt với ánh mắt cầu cứu, Ôn Ngọc Thanh bất đắc dĩ, miến cưỡng mở miệng, "Thật xin lỗi, em đã tắt loa ngoài rồi."

"Lần sau cẩn thận." Giọng Sở Thiên Hàn nhu hòa .

"Vâng." Rầu rĩ lên tiếng trả lời, cô thật oan uổng.

"Ra ngoài uống trà chiều."

Rõ ràng là giọng mời, nhưng Ôn Ngọc Thanh lại mơ hồ cảm thấy là sự ra
lệnh, cô nhìn sang ba người bên cạnh, không thể không thấy được sự vui
sướng trên vẻ mặt của họ liên tiếp ra ám hiệu gật đầu đồng ý.

"Em không muốn ra khỏi nhà." Đưa dê vào miệng cọp không phải là ý kiến hay.

Điện thoại đầu bên kia trầm mặc chốc lát, Sở Thiên Hàn mỉm cười nói, "Vậy
anh không thể làm gì khác hơn là về nhà cùng em uống chung trà."

Cô nhìn chằm chằm điện thoại, không thể tin được cái đồvô lại đó lại công khai uy hiếp cô.

"Em thật sự muốn anh về với em sao? Vậy thì không chỉ dừng lại ở chuyện uống trà chiều đâu!" Giọng nói anh tràn đầy hài hước.

Oa! Nhìn dáng vẻ này, cô không đi không được, con người đó khẳng định nói được là làm được.

"Được rồi, em đến tìm anh uống trà chiều." Ôn Ngọc Thanh âm thầm trợn mắt.
Trời mới biết cô chưa từng có cái thói quen này, uống trà chiều cái gì?
Cô vừa ăn xong bữa sáng kiêm bữa trưa.

"Bảo lái xe đưa em đến đây."

"Biết." Xem cô như trẻ con sao? Ngồi xe, chuyện đơn giản như vậy mà cũng dặn dò.

"Anh chờ."

"Dạ."

Tiếng hoan hô, không cần hoài nghi là người của Sở gia phát ra, quả thật không giải thích được!

"Mình à, rốt cuộc Thiên Hàn cũng biết công việc không phải là tất cả." Bà Sở
phấn khích ôm lấy chồng." Em thật sự sợ nó cả đời chuyên chú vào sự
nghiệpnhư vậy, lại quên cuộc sống quan trọng nhất là hưởng thụ."

Ôn Ngọc Thanh ở một bên nhận thấy. Nhìn bộ dạng ông Sở cũng biết ông chú
trọng hưởng thụ, nói trắng ra chính là không làm việc đàng hoàng, năm đó khi còn trẻ thì có Sở lão thái gia cầm lái, chờ Sở lão thái gia qua
đời, Sở Thiên Hàn vừa trưởng thành, sự nghiệp trọng trách theo lý đeo
trên người của anh. . . . . . Ông Sở quả nhiên tốt số a!

"Đúng,
đúng, ngoài công việc chính là chăm sóc em, cũng không đi tìm bạn gái,
coi kết hôn là trò đùa." Sở Thiên Bích cười vui vẻ. Sự chú ý của anh
trai dời đi, cô sẽ thoải mái, muôn năm.

Lời nói của Sở Thiên Bích làm cô chú ý. Sở Thiên Hàn không có thời gian tìm bạn gái sao? Mặc dù
tin tức về tình cảm của anh không nhiều lắm, ít nhất thì có mấy lần bị
cô vô tình nhìn thấy anh cùng phụ nữ đi ăn cơm.

"Ngọc Thanh, mau đi đi, kẻo lát nữa anh trai em lại thay đổi ý kiến."

Thay đổi là tốt nhất, Ôn Ngọc Thanh ở trong lòng yên lặng cầu nguyện.

"Lão Hoàng, lão Hoàng, chở Ngọc Thanh tới công ty." Bà Sở hưng phấn thay cô kêu người.

Ôn Ngọc Thanh khẽ thở dài, không muốn đi cũng không được.

Trở về phòng thay quần áo xong, ba người Sở gia vui vẻ đưa tiễn cô lên xe rời đi.

* *

*

Ôn Ngọc Thanh chuyên tâm thêm đường vào cốc cà phê, hận không thể đem
toàn bộ đường trong hũ cho vào. Ít nhất, đó chính là hình ảnh mà Sở
Thiên Hàn nhìn thấy.

"Em không thích sao?"

Thanh âm mỉm cười từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Ôn Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn người từ toilet đi ra, sau đó cúi đầu, tiếp tục thêm đường.

"Nếu em tiếp tục thêm đường, thì cốc cà phê này còn có thể uống được không?"

"Dù sao em cũng không có ý định uống." Cô nhẹ nhàng trả lời, cầm cốc nước lọc đưa vào miệng.

Anh hứng thú nhìn cô, "Em đến quán cà phê chỉ để uống nước lọc?"

Cô nhíu mày, "Dù chỉ là một chút cà phê, em cũng không uống."

Nụ cười trên bờ môi lộ ra. Cô thật rất thú vị.

"Như vậy không cảm thấy rất lãng phí sao?"

"Em thích vậy, anh có ý kiến gì không?"

Nhìn ánh mắt cô khiêu khích, anh cười sủng nịnh, cầm lên cốc Latte của mình.

"Phụt." Phun ra hớp cà phê vừa uống xong, anh ngơ ngác nhìn người vô tội đối diện.

"Ngay cả của anh em cũng cho thêm?" Quả thật ngọt đến chết người.

Cô khẽ cười, "Sợ anh kêu đắng nha, em không phải là rất quan tâm đến anh sao?"

Dùng khăn giấy lau đi vết cà phê dính trên quần áo, Sở Thiên Hàn vẫn bình
tĩnh, thậm chí còn lộ ra biểu tình vui vẻ, "Thật là chăm sóc tỉ mỉ, bà
xã, em đối với anh thật sự là quá tốt."

Toàn thân nổi da gà.

"Không đâu, không đâu." Bên ngoài thì cô cười nhưng trong lòng không cười.

Sau đó cả hai im lặng rất lâu, nhất thời không biết tìm đề tài gì.

Ôn Ngọc Thanh lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ người đi đường đi lại vội vàng, tâm tình bay thật xa.

Hôm nay cô mặc áo len không tay màu xanh da trời, kết hợp với quần màu
trắng sữa, phối hợp với đôi dép cao gót màu xanh. Cả người thoạt nhìn
tạo cảm giác thoải mái không nói ra được, giống như cảm giác lần đầu
tiên anh nhìn cô.

Anh đưa tay vẫy vẫy ở trước mặt cô, cô làm như
không thấy. Đúng như là đi vào cõi thần tiên rồi, em gái anh nói không
sai, hồn vía cô thường xuyên bay bổng.

"Con chó kia đáng yêu không?" Anh tỉnh bơ nhẹ nhàng đến gần cô.

"Đáng yêu nha, nó còn có thể làm động tác xấu lắm đấy." Khóe miệng cô lộ ra lúm đồng tiền mê người.

"Chúng ta mua một con về có được hay không?"

"Không tốt."

"Tại sao?" Anh không hiểu, rõ ràng cô rất thích mà.

"Em không rảnh để nuôi." Ôn Ngọc Thanh tự biết, cô thường sống chẳng phân
biệt ngày hay đêm, ăn uống thất thường, nuôi vật nuôi giống như cố ý mưu sát vậy.

"Làm em vui rất khó." Sở Thiên Hàn than thở.


liếc anh một cái, tức giận nói: "Tổng giám đốc Sở, xin hỏi một chút,
ngài trà chiều uống xong chưa? Nếu như không có vấn đề, em muốn về rồi."

Sở Thiên Hàn nhìn cà phê trong tay một chút, sau đó vẽ ra nụ cười quỷ dị,
"Bà xã, anh biết ngay là em yêu anh, vì muốn ở bên anh thêm một chút, em có thể đem cà phê làm cho khó uống, muốn tiêu hóa nó sợ rằng cần một
chút thời gian."

Gương mặt đen thui.

"Anh một chút cũng không giống người cuồng công việc." Cô khẳng định.

"Anh biết sắp xếp hợp lý thời gian để ở bên em." Anh cười thích thú. Nếu
không có chuyện gì khác có thể làm thì anh đem toàn bộ sinh lực vùi đầu
vào sự nghiệp, hiện tại tìm được chuyện làm, anh đương nhiên cũng sẽ
không cần cắm đầu cắm cổ vào làm việc nữa.

"Vậy cho phép em được
đổi sang cách hỏi khác," Ôn Ngọc Thanh kiềm chế cảm xúc hỏi: "Sở tổng
giám đốc tính lúc nào thì kết thúc buổi trà chiều này?"

"Chờ anh uống xong tách cà phê này." Anh mỉm cười.

"Phục vụ, tính tiền." Ôn Ngọc Thanh dứt khoát đứng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui