Editor: MarisMiu
Vẻ mặt của An Dĩ Mạch thần bí, sau đó cô vỗ tay một cái, mọi người đang nghi ngờ, thì lúc này Ferman đi ra từ trong đám người, đưa một vật cho An Dĩ Mạch, sau đó lui trở về phía sau An Mặc Hàn.
"Đây là camera được gắn trong phòng đặt trang sức, tất cả hình ảnh của nó đều nằm trong này, tôi nghĩ chắc mọi người rất có hứng thú muốn nhìn nó."
An Dĩ Mạch giơ lên cái USB trong tay, Thượng Quan Hồng nghe đến đó liếc nhìn tiểu Yến đứng sau lưng, tiểu Yến gật đầu một cái với cô ta. Sau đó cô ta yên tâm mà bật cười, dĩ nhiên những động tác này mọi người không ai nhìn thấy cả.
"Được, chúng ta sẽ nhìn xem rốt cuộc là ai cầm đi "Ngôi sao hoàng hôn". An tiểu thư, nếu quả thật là cô, tôi đã cho cô cơ hội, cho nên..."
"Yên tâm, nếu quả thật là tôi, tôi sẽ để cho các cô xử trí."
Sau khi An Dĩ Mạch nói xong liền giao USB cho Lillian. Ở đây, danh tiếng của Lillian là cao nhất, cho nên giao cho bà ấy mọi người cũng đều yên tâm.
Sau đó Lillian cắm USB vào máy và phóng ra màn hình, trên hình ảnh là cảnh tượng Lillian và An Dĩ Mạch đang chọn châu báu. Từ đầu đến cuối, ngay cả chạm An Dĩ Mạch cũng không đụng vào bộ "Ngôi sao hoàng hôn" kia. Sau đó chọn được một bộ trang sức cho Hàn Ngữ Yên lập tức đi ra khỏi căn phòng châu báu cùng với Lillian. Sau khi họ đi ra, bộ "Ngôi sao hoàng hôn" vẫn còn ở đó.
Một lát sau, hình ảnh bị mất, "Sao lại thế này?"
Tất cả mọi người đều rỉ tai thì thầm với nhau, An Mặc Hàn nhíu mày, thấy gương mặt An Dĩ Mạch bình tĩnh, anh cũng dịu dàng cười. Đợi đến khi hình ảnh được khôi phục đã là chuyện của nửa tiếng sau. leeequyydooon Lúc này, vừa vặn đến lúc Hàn Ngữ Yên biểu diễn, Lillian bảo cô vào căn phòng kia nghỉ ngơi.
"An tiểu thư, cô giải thích xem, trong khoảng thời gian này vừa đúng chỉ có một mình cô. Không ngờ, An tiểu thư rất có kinh nghiệm, còn biết làm hỏng máy giám sát."
Thượng Quan Hồng châm chọc, nhưng mà trong lòng thì vô cùng vui mừng. Lần này, An Dĩ Mạch tuyệt đối trốn không thoát.
"Câm miệng."
An Mặc Hàn lạnh lùng nói, ai cũng không được chửi Dĩ Mạch.
"Em......"
"Thượng Quan tiểu thư, máy theo dõi bị hỏng, làm sao Thượng Quan tiểu thư biết Dĩ Mạch sẽ đi vào."
An Mặc Hàn lạnh lùng chất vấn, có điều không thể không nói, An Mặc Hàn hỏi rất hợp tình hợp lý.
"Mặc Hàn, anh không thể bảo vệ cô ta như vậy được. Vào lúc đó, tất cả mọi người chúng ta đều ở studio, chỉ có mỗi An tiểu thư là ở đó."
Hàn Ngữ Yên nói, Thượng Quan Hồng vừa bị An Mặc Hàn dọa sợ, hiện tại chỉ có cô nói mà thôi.
"Hàn tiểu thư, là ai nói, Dĩ Mạch đi vào căn phòng kia?"
An Mặc Hàn hỏi, An Dĩ Mạch cũng cười, sau đó giơ lên một cái USB khác. Không biết vì sao, khi Hàn Ngữ Yên nhìn thấy nó liền bất an.
"Hàn tiểu thư, chỗ này tôi còn có một đoạn video khác, là máy quay trong phòng hóa trang của Hàn tiểu thư, không bằng, chúng ta nhìn một chút, như thế nào?"
"Được… Được."
Thấy Hàn Ngữ Yên trả lời ấp a ấp úng, An Dĩ Mạch cười lạnh ra tiếng. Lúc Lillian nhận lấy cái USB kia, Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng nhìn chằm chằm vào nó, nhưng Thượng Quan Hồng lại cười đắc ý, bởi vì cô ta cho rằng An Dĩ Mạch thật sự đi căn phòng kia, thật ra chỉ cần An Dĩ Mạch đi ra khỏi phòng hóa trang của Hàn Ngữ Yên, là có thể chứng minh là cô cầm đi bộ "Ngôi sao hoàng hôn".
Lillian nhận lấy USB của An Dĩ Mạch, sau đó phóng ra dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hình ảnh đoạn đầu không quan trọng, cho đến khi Hàn Ngữ Yên lên sân khấu, Lillian bảo An Dĩ Mạch đi vào nghỉ ngơi ở căn phòng kia, tiếp đó An Dĩ Mạch đứng đó một hồi, mở cửa muốn đi ra vào. Giờ phút này, tất cả mọi người nín thở, nhìn động tác của An Dĩ Mạch ở trong đoạn chiếu.
Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên càng thêm vui mừng, theo các cô, chỉ cần An Dĩ Mạch ra khỏi căn phòng này, như vậy, An Dĩ Mạch đã trốn không thoát rồi.
Dĩ nhiên An Dĩ Mạch cũng nhìn thấy nét mặt của Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên. Cô nhếch môi, cười hết sức châm chọc, song Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên không phát hiện nụ cười tràn đầy châm chọc của An Dĩ Mạch, ánh mắt bọn họ đều chăm chú nhìn lên màn hình.
Lúc An Dĩ Mạch chuẩn bị mở cửa liền có một người chạy vọt ra, sau đó một người tiến tới. Hàn Ngữ Yên thất vọng, nhưng Thượng Quan Hồng lại yên lòng cười. Lúc này Hàn Ngữ Yên mới nhìn về phía màn hình, người đụng vào An Dĩ Mạch lại là người của cô, cũng chính là Tuệ Tuệ.
Sau đó, Tuệ Tuệ đi ra khỏi phòng, An Dĩ Mạch đứng một hồi ở trước cửa rồi đóng cửa lại, quay trở về phòng hóa trang, rõ ràng, An Dĩ Mạch không hề đi ra khỏi phòng.
"Tôi nghĩ điều mọi người nên thấy đã thấy được, tại quãng thời gian đó, tôi không ra khỏi phòng. lqd MarisMiu lqd Thượng Quan tiểu thư, Hàn tiểu thư, không biết hai vị còn muốn nói lời gì không?"
"Nhưng chỉ có cô và cô Lillian đi vào gian phòng kia, chuyện này cô giải thích thế nào đây?"
Thượng Quan Hồng không lo lắng mà từ từ chất vấn Dĩ Mạch.
"Là ai nói chỉ có họ tiến vào, Thượng Quan Hồng, vị trợ lý bên cạnh cô không phải cũng đi vào sao?"
An Mặc Hàn chỉ vào Tuệ Tuệ đang đứng sau lưng Thượng Quan Hồng. Đương nhiên anh thấy rõ, người đụng vào An Dĩ Mạch là Tuệ Tuệ, là trợ lý của Thượng Quan Hồng. Tuệ Tuệ nghe được tên của mình, ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Hồng và An Mặc Hàn một cái, cũng không nói lời nào. Có điều mọi người không biết là do cô khẩn trương, nên mới không nói ra lời.
"An tổng, là Tuệ Tuệ phát hiện bị mất trang sức, làm sao có thể là cô ấy chứ?" Hàn Ngữ Yên giành nói trước.
"Nếu vậy thì Thượng Quan tiểu thư lục soát người củaTuệ Tuệ xem có hay không, chẳng phải sẽ biết sao?"
An Dĩ Mạch ở bên cạnh trêu chọc, hoàn toàn không thấy khẩn trương sợ hãi, giống như người bị hoài nghi không phải cô mà là những người khác.
"Nếu Dĩ Mạch nói vậy, tôi nghĩ vì công bằng, không bằng hãy lục soát tất cả mọi người, nhìn xem có hay không là được."
Được an bình Dĩ Mạch nhắc nhở, An Mặc Hàn nói lên một phương án. Dĩ nhiên, phương án này chính là điều Thượng Quan Hồng muốn, chỉ cần lục soát người An Dĩ Mạch, là có thể tìm thấy "Ngôi sao hoàng hôn". Đến lúc đó, nhìn cô ta giải thích thế nào.
"Được, cứ theo An tổng nói."
Sau đó mọi người lục soát lẫn nhau, dĩ nhiên không tính các phóng viên và An Mặc Hàn, tất cả mọi người còn lại đều bị soát người hết. Trong lúc đang bị soát người, Thượng Quan Hồng vẫn nhìn chằm chằm vào tình huống bên kia của An Dĩ Mạch. Hàn Ngữ Yên là người lục soát An Dĩ Mạch, nhưng cô ta lục tìm khắp người An Dĩ Mạch vẫn không tìm được gì. Cô ta có chút không dám tin, đang muốn tìm lại lần nữa, lại nghe được một giọng nói.
"Tìm được rồi!"
Lúc này, chủ nhân của giọng nói đó trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, mà người bị lục soát càng khiến mọi người hiếu kỳ.
"Làm sao có thể là cô ấy?"
"Đúng vậy, sao lại thế này?"
"Thượng Quan tiểu thư…"
Mọi người chỉ chỏ, bàn luận nhao nhao.
"Không thể nào!"
Thượng Quan Hồng lớn tiếng, gương mặt của cô không dám tin nhìn gương mặt của cô gái lục soát cô, trong tay cô ấy còn cầm bộ "Ngôi sao hoàng hôn". Làm sao có thể, làm sao có thể tìm thấy ở trên người cô được.
"Chỉ thấy một sợi dây chuyền, vẫn còn một bộ khuyên tai và vòng tay nữa, tiếp tục tìm."
Đôi mắt hoa đào của An Mặc Hàn nheo lại, mặc dù anh rất đàng hoàng đứng ở đó, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra, vẻ mặt của An Mặc Hàn là đang xem kịch vui.
Nghe được lời nói của An Mặc Hàn, cô gái kia tiếp tục soát trên người Thượng Quan Hồng. Lần này không tìm được gì, có điều kể từ khi tìm được dây chuyền ở trên người mình, Thượng Quan Hồng vẫn đang ở trong trạng thái sững sờ. Cô thật sự không thể tin được kết quả này, nhưng khi cô gái kia nói không tìm được cái khác, cô lại tràn đầy hi vọng. Đôi mắt yêu mị (*) nóng bỏng nhìn chằm chằm An Dĩ Mạch, mặc dù cô không biết tại sao sợi dây chuyền này lại xuất hiện ở trên người của cô, nhưng chỉ cần tìm được những thứ khác ở trên người của An Dĩ Mạch. Như vậy, có thể khẳng định là An Dĩ Mạch thả sợi dây chuyền vào trên người cô.
(*) Yêu mị: người con gái lẳng lơ; người con gái không đứng đắn.
Nhưng điều khiến cô thất vọng chính là không tìm được gì ở trên người của Dĩ Mạch. Có điều Dĩ Mạch lại tìm được bộ khuyên tai và vòng tay ở trên người của Hàn Ngữ Yên.
"Không thể có chuyện này được!"
Lần này, ngay cả Hàn Ngữ Yên cũng ngu người, tại sao khuyên tai và vòng tay lại xuất hiện ở trên người của cô, chẳng phải nên tìm thấy ở trên người của An Dĩ Mạch sao?
Lúc này, Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng thật sự trợn tròn mắt, trong lòng hai người cũng mất hết hy vọng. Nghĩ tới lần này khẳng định đã xong, vốn là muốn vu oan An Dĩ Mạch, nhưng bây giờ ngay cả cơ hội thoát thân cũng không có.
"Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại tìm được cái này ở trên người của Hàn tiểu thư và Thượng Quan tiểu thư?"
"Đúng vậy, thật kỳ quái mà."
"Thì ra An tiểu thư thật sự bị oan uổng. Tôi đã nói rồi, nữ chủ nhân của quốc tế Mặc Mạch chắc chắn sẽ không làm chuyện này đâu."
Các ký giả phía dưới thảo luận ầm ĩ, ánh mắt của họ khinh bỉ và đùa cợt nhìn Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên. Tình huống bây giờ, ở trong mắt bọn họ chính là Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên hai người hợp tác giấu đi "Ngôi sao hoàng hôn", sau đó vừa ăn cướp vừa la làng, vu oan giá họa cho An Dĩ Mạch. d i e n d a n miu l e q u y d o n Bây giờ, mọi người rất ghét Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên, ánh mắt nhìn An Dĩ Mạch tràn ngập xin lỗi.
"Thượng Quan tiểu thư, Hàn tiểu thư, bây giờ tôi có thể mời hai vị giải thích một chút hay không? Đây là chuyện gì?"
An Dĩ Mạch đi tới bên cạnh hai người bọn họ. Cầm "Ngôi sao hoàng hôn" lên nhìn một chút, sau đó gật đầu, lộ ra nét mặt thưởng thức. Bộ "Ngôi sao hoàng hôn" này đúng là không quá với tên của nó. Quả nhiên là quý giá, An Mặc Hàn thấy dáng vẻ của An Dĩ Mạch, lại nhìn qua "Ngôi sao hoàng hôn". Lúc nhìn thấy tràn đầy nóng bỏng và chiếm hữu. Đương nhiên anh sẽ không làm chuyện thất đức, anh cần phải nghĩ biện pháp mới được.
Khoát tay ý bảo Ferman bước tới, sau đó không biết nói cái gì ở bên tai của Ferman. Ferman liền đi ra ngoài, chốc lát sau lại đi vào, giống như không có chuyện gì xảy ra. Có điều, lúc này trong lòng Ferman lại cực kỳ bội phục An Mặc Hàn. Quả nhiên, An Mặc Hàn không hổ là là thương nhân, lúc này vẫn có thể nghĩ đến lấy "Ngôi sao hoàng hôn" biến thành của mình. Nên biết, món bảo bối này là báu vật của công ty đá quý thuộc tập đoàn Thượng Quan, lần này lấy ra cũng chỉ để khảo sát năng lực của những diễn viên này.
"Việc này, tôi cũng không biết tại sao nó lại ở trên người của tôi nữa. Chuyện này là sao, Tuệ Tuệ?"
Lúc này, Thượng Quan Hồng hoàn toàn quên mất những chuyện cô ta cần làm. Hiện tại, cô ta chỉ muốn giải thích rõ tại sao sợi dây chuyền này xuất hiện ở trên người của cô ta. Bây giờ không thể nào vu oan An Dĩ Mạch được nữa, dù sao khuyên tai và vòng tay không ở trên người cô ta. Đúng rồi, khuyên tai và vòng tay, Thượng Quan Hồng giống như đột nhiên tìm được sức sống, sau đó cô ta biến đổi sắc mặt, vẻ mặt đau lòng và thất vọng nhìn Hàn Ngữ Yên.
Đang suy nghĩ nên giải thích cho mình như thế nào, lúc này Hàn Ngữ Yên cảm nhận được ánh mắt của Thượng Quan Hồng, lập tức lo lắng. Quả nhiên, nghe lời nói tiếp theo của Thượng Quan Hồng, nỗi hận của cô đang nhằm vào An Dĩ Mạch lại chuyển hết sang cô ta. Sau đó liền diễn trò chó cắn chó ở trước mặt mọi người.
"Hàn Ngữ Yên, nhất định là cô thả dây chuyền vào trên người của tôi..."
"Thượng Quan Hồng, cô nói chuyện phải có lương tâm. Sao tôi có thể thả dây chuyền vào trên người của cô được chứ. Cô nói đi, có phải cô thả khuyên tai và vòng tay vào trên người tôi nhằm vu oan cho tôi không."
Hàn Ngữ Yên cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, đương nhiên Thượng Quan Hồng sẽ không bỏ qua cọng rơm cứu mạng cuối cùng này.
"Hàn Ngữ Yên, tôi không ngờ cô là người như vậy, công ty chúng tôi..."
Sau đó, hai người phụ nữ mắng nhau thật lâu, tất cả mọi người đều nhìn hai người bọn họ biểu diễn. Lúc này, các cô chỉ muốn đẩy trách nhiệm lên người của đối phương, hoàn toàn không quan tâm, để ý đến ánh mắt của người ngoài.