Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi


Thịnh Viễn cực kỳ quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Lục Hạo Thiên.Anh thoát khỏi khung trò chuyện rồi bắt đầu xem kỹ video kia, cuối cùng gửi tin nhắn cho Lục Hạo Thiên bằng giọng điệu nghiêm túc đến lạ: [Tớ đoán không phải cầu hôn đâu.]
Video đó còn lồng cả tiếng nhạc nên không nghe được người bên trong nói gì.

Anh nghĩ nên tìm video gốc mới có thể biết nội dung cuộc nói chuyện.
Anh còn chưa nhắn lại, di động đã rung lên.
Thịnh Viễn: [Không phải cầu hôn đúng không?]
Anh đang ngồi trong phòng, lúc nãy anh đang xem máy tính, bây giờ thì làm gì còn tâm trạng nữa, song anh vẫn kìm nén tâm trạng để nhắn lại: [Đương nhiên không phải.]
Bước cuối cùng trước khi cầu hôn là gì?
Ít nhất cũng phải có bạn trai chứ? Anh không hề nghe nói cô có bạn trai.
Nhưng dù nghĩ như thế, anh vẫn bất giác cau mày.
Thịnh Viễn: [Thế thì tốt… Nhưng kiểu này không phải cầu hôn thì là tỏ tình đây mà.]
Lục Hạo Thiên: [.]
Anh không muốn nói thêm câu nào nữa.
Hiệu suất làm việc của Thịnh Viễn thật sự khiến anh thất vọng, tìm một cái video không nghe thấy tiếng thì phân tích bằng niềm tin à?
Thịnh Viễn vẫn rất chi là nhiệt tình, chắc do hứng thú với chuyện này, tiếp tục nhắn tin: [Thế thời đổi thay, lòng người xảo trá.

Chẳng lẽ tỏ tình trước mặt nhiều người như thế thì xác suất thành công sẽ cao hơn à?]
Dựa vào hiểu biết của Thịnh Viễn, đời này lão Lục sẽ chẳng bao giờ cầm hoa hồng tỏ tình hoặc cầu hôn trước mặt mọi người như thế đâu.
Thịnh Viễn bổ sung thêm một câu: [Cái khác thì không nói nhưng bàn về da mặt dày, cậu thua rồi.]
Đúng như Thịnh Viễn đoán, Lục Hạo Thiên sẽ không bao giờ làm như thế, nó không liên quan đến da mặt dày hay mỏng mà anh chỉ nghĩ nó rất là — ngốc nghếch.
Nhưng anh không chắc anh có thích kiểu này không.
Trước kia anh không hay nhắn tin trò chuyện trên wechat nhưng hôm nay thái độ lại khác, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình di động.
Thịnh Viễn nhận được mấy cái tin nhắn dài đến từ Lục Hạo Thiên.

Thật ra đây là lần đầu anh được Lục Hạo Thiên hồi kể từ khi chào đời đến nay.
Lục Hạo Thiên: [Cậu nghĩ cô ấy thích kiểu này à? Cô ấy không thích nổi bật, trước kia khi còn học đại học cũng từng có người làm như thế nhưng cô ấy từ chối rồi.]
Lục Hạo Thiên: [Nhìn kỹ video đi, cô ấy cười gượng thế mà, nom không giống vui vẻ mà giống xấu hổ hơn.]
Lục Hạo Thiên: [Cậu xem xem có đúng thế không?]
Thịnh Viễn: [?]
Tốc độ tay thật sự không so được với Lục Hạo Thiên, Thịnh Viễn dứt khoát gọi điện luôn.
Thịnh Viễn hỏi ngay: “Cậu từng gặp người trong video kia bao giờ chưa?”
Anh nhớ lại rồi trả lời chắc chắn: “Chưa bao giờ gặp.”
“Tớ cũng thế.” Thịnh Viễn nói: “Cho nên tớ đoán chắc đó không phải người cô ấy thích.

Cơ mà chúng ta ngồi đây đoán già đoán non cũng vô dụng, hay cậu trực tiếp gọi điện hỏi cô ấy xem.”
Về lý thì đúng là nên như thế, nếu hôm nay người gặp chuyện này là Thịnh Viễn thì Lục Hạo Thiên cũng sẽ nói y vậy.
Nhưng khi chuyện đó thật sự xảy ra với anh thì anh lại chẳng quyết đoán được như thế.
Đoán được cô sẽ không đồng ý, nhưng lại sợ lúc gọi tới sẽ nghe thấy tin tức tồi tệ nhất.
Cuộc gọi giữa anh và Thịnh Viễn diễn ra cực kỳ ngắn.
Sau khi cúp máy, anh thấy trong phòng có hơi ngột ngạt, anh đứng dậy đi ra phòng khách, chuẩn bị ra ngoài sân hít thở không khí.
Đúng lúc chạm mặt mẹ từ trong phòng bước ra.

Mẹ thấy dáng vẻ mặt cau mày có của anh thì không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Con ở nhà với Đậu Đậu nhé, mẹ ra ngoài mua ít đồ.”
Anh hỏi lại: “Mẹ mua gì thế?”
“Chỗ Băng Nhi còn thiếu ít nhu yếu phẩm hằng ngày.” Mẹ nói, “Mẹ đi mua giúp, ngày mai mang tới cho con bé.”
Đầu năm nay, chỗ nào cũng bán nhu yếu phẩm.

Nơi cô đang sống vừa bước ra khỏi tiểu khu đã có siêu thị.
Nhưng đây là tấm lòng của mẹ, giống như việc bà không giỏi làm việc nhà bằng cô nhưng vẫn luôn muốn qua đó thăm cô, muốn quan tâm cô nhiều hơn.
Đúng lúc anh đang phiền lòng nên nói luôn: “Mẹ muốn mua gì, cứ nói với con để con đi mua.”
Mẹ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, “Con đi?”
“Vâng.” anh bình tĩnh đáp, “Đúng lúc con muốn ra ngoài tản bộ.”
Dường như biết mẹ đang lo lắng điều gì, anh bổ sung thêm một câu: “Mẹ yên tâm, con chỉ mua ít đồ này nọ thôi chứ không có ý gì khác.”
Mẹ quan sát anh một lúc rồi mới gật đầu, “Vậy con đi đi.”
“Mua gì ạ?” anh hỏi.
“Bao giày, giấy thấm dầu trong bếp,…” Mẹ nói liền tù tì mấy thứ, anh đều ghi nhớ.
Nói xong, mẹ còn dặn dò, “Mua xong thì về ngay đấy, mai mẹ mang sang cho Băng Nhi.”
Anh bất đắc dĩ đáp: “Con biết rồi.”
Anh đi tới siêu thị gần nhà.

Dáng người anh cao, đứng trong đám đông cực kỳ nổi bật, ngoại hình lẫn khí chất cũng không tầm thường.

Có mấy cô gái đi theo anh muốn thêm wechat, song không đủ can đảm nên chỉ có thể rời đi.

Đôi khi ngoại hình quá đẹp trai lại khiến người ta không dám đến gần bắt chuyện.
Có lẽ là mua đồ cho cô nên anh cực kỳ kiên nhẫn, đến cả bao giày cũng phải so sánh giá cả, chất lượng rồi mới mua.
Anh không muốn thừa nhận rằng bản thân đang tìm việc gì đó để dời sự chú ý.
Có điều mua đồ cho người mình thích quả thật là cách tốt nhất để điều chỉnh tâm trạng.
Bước ra khỏi siêu thị thì đã là một tiếng sau, tâm trạng của anh cũng khá hơn nhiều.

Anh mua cho cô rất nhiều thứ nằm ngoài dự định, ví dụ như lược, đồ ăn vặt, sữa chua, hoa quả,… Danh sách cuối cùng thu ngân in ra cực kỳ dài.
Sự thật đã chứng minh lời đàn ông chỉ nghe thôi chứ đừng tin, dù người đó có là con trai của mình đi chăng nữa.

Như lúc nãy anh đồng ý với mẹ mua đồ xong sẽ quay lại, nhưng sau khi ra khỏi siêu thị, hình như anh đã quên mất chuyện này mà gọi xe đi tới tiểu khu của cô.

Bình thường sinh nhật của cô sẽ không kéo dài quá muộn, hơn nữa toàn là xã súc mai còn phải đi làm, chơi đến mười giờ đã muộn rồi đừng nói chơi thâu đêm.

Vì thế sau khi ăn cơm hát hò xong, mọi người ai về nhà đấy.

Lúc cô xách túi quà sinh nhật to đùng xuống xe taxi thì thấy anh đứng ở cổng tiểu khu.
Anh đang trò chuyện cùng với bác bảo vệ.
Hai người đang trò chuyện về vấn đề an toàn của tiểu khu, anh còn đưa ra vài lời khuyên.
Lúc nhìn thấy anh, cô rất ngạc nhiên, nhất là khi trông thấy cái túi to đùng cạnh chân anh, “Anh đây là…”
Anh mặt không đổi sắc, “Nghe nói em còn thiếu ít nhu yếu phẩm hằng ngày nên anh mang đến cho em.”
“Nhưng nhiều quá.” cô cảm khái, “Nhiều quá rồi.”
“Cứ dùng dần.”
Cô không ngờ anh sẽ tới đây để đưa đồ cho cô, sau một hồi yên lặng, cô nâng tay lên nhìn đồng hồ, hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Vừa dứt lời, cô chợt nhận ra mình hỏi thừa, giờ này rồi làm gì có ai chưa ăn.
Anh lại trả lời thành thật: “Vẫn chưa ăn.”
Cô a một tiếng, tỏ vẻ do dự, “Vậy anh có muốn…”
Nói tới đây cô thoáng ngập ngừng.
Đầu anh nhảy số rất nhanh, vào khoảnh khắc này, trong tình cảnh này, anh không khỏi nghĩ đằng sau câu “Anh có muốn…” ấy là gì đây? Cô sẽ nấu cho anh giống như trong phim truyền hình ư?
Nếu cô nói như thế, anh có nên uyển chuyển từ chối không nhỉ?
Mặc dù anh rất muốn lên nhà cô nhưng giờ muộn quá rồi, làm vậy liệu có ổn không? Nhỡ cô nghĩ đây là chiêu trò của anh thì sao? Anh cố tình không ăn tối rồi lấy lý do đưa đồ cho cô đến gặp cô là để tiến dần từng bước?
Cô nói: “Anh có muốn đến cửa hàng tiện lợi ăn tạm gì đó không?”
Anh nhìn cô, “Hửm?”
“Đối diện đây có một cửa hàng Lawson [1].” cô nói, “Cửa hàng này có bán Oden, ăn cũng được.”
[1] Lawson: chuỗi cửa hàng tiện lợi nhượng quyền tại Nhật Bản.
Anh không biết mình nên cảm thấy may mắn hay thất vọng, anh lên tiếng: “Được.”
Anh đặt túi đồ ở trước cửa phòng bảo vệ, bác bảo vệ cười nói với cô: “Bạn trai cháu chu đáo ghê, còn đưa ra khá nhiều lời khuyên hữu ích.”
Cô còn chưa nói gì, anh đã giải thích ngay: “Cháu không phải bạn trai cô ấy đâu ạ.”
Bảo vệ ngạc nhiên một lúc rồi mới ồ ra, lại nói: “Thế cũng tốt, cô gái à, trước kia ở chỗ chúng ta có một vị khách trọ được người ta theo đuổi, nửa đêm còn định xông vào tiểu khu đấy.

Giờ tố chất quan trọng lắm.”
Anh không nghĩ chỉ hàn huyên với bác bảo vệ một lúc đã nhận được đánh giá cao thế này.
Cô mỉm cười.
Hai người đi đến cửa hàng tiện lợi bên kia đường, giờ này cửa hàng vẫn có người.

Cô mua cho anh một suất Oden, còn mua thêm ít xiên gà.

Mua xong, hai người ngồi trên ghế cao gần cửa sổ vừa ăn vừa trò chuyện.
Bữa tối anh không ăn nhiều lắm, cũng không có hứng ăn.
Giờ lại ăn sạch suất Oden này, còn uống hết cả nước dùng.
Anh cố gắng không nhắc đến chuyện video.

Đến khi đưa cô về cổng tiểu khu, rốt cuộc anh không kiềm chế được nữa, mở miệng hỏi: “Những lời em từng nói trước đây có còn tính không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi này khiến cô cảm thấy khó hiểu.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại anh, “Nói gì cơ?”
Cô từng nói nhiều lắm, thật sự không nhớ là câu nào.
Anh bứt rứt nửa ngày, thật ra anh có hơi hối hận, nhưng đã nói ra rồi thì không thể thu hồi lại được.

Anh đành hạ giọng nói: “Trước kia em từng nói, nếu như em có bạn trai thì sẽ cho anh biết và nhờ anh kiểm tra hộ, những lời này có còn tính không?”
Hàn Băng Nhi: “…..?”
Cô không hiểu sao tự dưng anh lại hỏi như thế.
Nhưng khi nói câu ấy cô vẫn còn gọi anh là anh trai cơ mà, giờ tình huống khác rồi… Về lý thì không được tính nữa, dù sao xưa khác nay khác.
Trong lòng thì nghĩ thế, ngoài miệng lại nói: “Có tính.”
Cô cũng chẳng hiểu mình bị làm sao.
Tính để làm gì.
Nghe thấy vậy, lông mày anh giãn ra, anh hài lòng rồi.
Nom nét mặt sau cơn mưa trời lại sáng của anh, cô bật cười.

Thôi, không hiểu thì thôi…
Ai bảo ánh trăng hôm nay đẹp thế này.
Anh hài lòng thỏa dạ đi về.

Trên đường về, anh không quên báo cho Thịnh Viễn: [Cô ấy nói không phải.]
Thật ra chưa nói, nhưng anh biết cô sẽ không nhận hoa chàng trai kia tặng, nếu không vừa nãy cô đã nói rồi.
Điều ấy khiến cả tinh thần lẫn thể xác của anh đều sung sướng.
Thịnh Viễn nhanh chóng trả lời: [Chắc là bây giờ chưa phải.]
Lục Hạo Thiên: [Ý cậu là gì?]
Thịnh Viễn: [Tớ đã xem video gốc rồi, cái cậu kia vì muốn theo đuổi cô ấy nên mới tới trung tâm kiểm tra sức khỏe làm.

Hai người làm cùng một nơi, cơ hội và thời gian gặp nhau cũng nhiều hơn cậu.

Hiểu không?]
Mặt anh nhất thời tối sầm lại: [Tớ với cậu có thâm cừu đại hận gì à?]
Hiển nhiên Thịnh Viễn đã hiểu ý anh: [Không.

Tớ chỉ muốn nhắc cậu nên phòng ngừa trước thôi.

Đường theo đuổi vợ còn dài, chớ lơ là cảnh giác.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui