Lúc cô đang tưới nước cho cây cối trong sân, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô đã đặt đất dinh dưỡng, cô nghĩ là người giao hàng đến.
Kết quả mở cửa ra, nhìn thấy Tần An mặc vest chỉnh tề đứng trước cửa.
Khóe miệng cô giật giật.
Lập tức đóng cửa lại.
Tần An đưa tay ngăn cản cô.
Tần An cao to, là trợ lý đặc biệt của Hạ Hàn Thanh, bình thường cô muốn liên lạc với Hạ Hàn Thanh, đều là liên lạc qua Tần An.
Thái độ của Tần An đối với cô rất lạnh nhạt.
Bây giờ cũng vậy.
Trên mặt là vẻ lạnh lùng, lời nói càng không có cảm xúc.
"Hứa tiểu thư, tiên sinh bảo tôi đến đón cô về."
Hứa Tinh Nhiễm không đóng cửa được, dứt khoát không đóng nữa, khoanh tay trước ngực.
"Anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ theo anh về."
Trên gương mặt lạnh lùng của Tần An hiện lên một tia rạn nứt, hiếm khi xuất hiện một tia tức giận.
Lời nói ra càng mang theo vẻ khinh thường và vô tình.
"Hứa tiểu thư, cô nên hiểu rõ, cô và tiên sinh không cùng đẳng cấp, tiên sinh bảo tôi đến đón cô đã là nể mặt cô rồi, cô còn tiếp tục giở trò, chỉ càng khiến mọi chuyện thêm tồi tệ."
"Làm người, phải có tự biết mình."
Hứa Tinh Nhiễm nhướng mày.
Thản nhiên nhìn Tần An.
Nói thật, Tần An có thể đến đón cô, cô rất bất ngờ.
Điều này đại diện cho việc Hạ Hàn Thanh đang xuống nước.
Đây là lần đầu tiên sau bảy năm.
Nhưng mà...!Cô cần sao?
Thái độ của cô đối với Tần An không tốt, trực tiếp bảo Tần An quỳ xuống, đây là chuyện rất quá đáng.
Hứa Tinh Nhiễm có giáo dục, không thể làm chuyện mất dạy như vậy.
Nhưng mà, lấy gậy ông đập lưng ông cũng không tính là gì.
Cô nhớ có một lần, cô bị sốt cao, lúc đó người giúp việc trong biệt thự đều được nghỉ, toàn thân cô bủn rủn, không thể tự mình đến bệnh viện.
Liền gọi điện thoại cho Tần An.
Tần An bảo cô liên lạc với người giúp việc.
Cô nói người giúp việc đều không có ở đây.
Tần An liền rất quá đáng bảo cô cầu xin anh ta.
Trong tình huống đó!
Đương nhiên cô không cầu xin.
Nhưng Tần An là trợ lý đặc biệt của Hạ Hàn Thanh, vậy mà lại sỉ nhục cô như vậy.
Sau đó cô cố gắng gọi 120.
Lúc cô tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện.
Hạ Hàn Thanh không đến.
Là Tần An đến.
Nhìn thấy cô trên giường bệnh còn cười nhạo cô một trận.
Sau đó cô nói chuyện này với Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh lạnh lùng ngắt lời cô.
Nói cô bị bệnh là Tần An bận trước bận sau lo cho cô, cô vậy mà lại không biết ơn.
Cô á khẩu không trả lời được.
Cô vẫn luôn không hiểu tại sao Tần An lại có thái độ ác liệt với cô như vậy.
Anh ta chỉ là trợ lý đặc biệt của Hạ Hàn Thanh mà thôi!
Mãi về sau cô mới biết được nguyên nhân.
Tần An là đứa trẻ xuất thân từ vùng núi, anh ta có được thành tựu như ngày hôm nay rất không dễ dàng.
Mà anh ta có thể thoát khỏi vùng núi, đi đến ngày hôm nay, đều nhờ vào ân nhân của anh ta.
Hạ Khinh Khinh.
Hứa Tinh Nhiễm lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tôi rất tự biết mình, cho nên tôi rời khỏi Hạ Hàn Thanh.
Sau đó, cũng xin Tần tiên sinh tự biết mình một chút, lập tức rời khỏi nhà tôi.
Nếu không, đừng trách tôi thả chó cắn anh!"
Ánh mắt Tần An lạnh lẽo.
Mang theo vẻ khinh thường cao ngạo.
"Giả vờ thanh cao? Hứa Tinh Nhiễm, cô đừng giở trò nữa.
Cô nghĩ Hạ Hàn Thanh sẽ quan tâm sao? Nếu anh ấy thật sự quan tâm cô, sẽ không hủy hôn ước.
Cho nên, làm nũng một chút là được rồi, đừng có giở trò quá trớn."