Trên khuôn mặt như yêu nghiệt của Phụng Thiên Dự hiện lên biểu tình nghi hoặc, di chuyển chiếc ghế dựa lớn bằng da đến trước máy tính. Tay phải chống lên má, tay trái nhẹ nhàng gõ bàn phím, lại không dùng lực, chỉ có thể nghe được âm thanh ấn bàn phím lách cách vang lên.
Càng nghĩ càng không thích hợp, ngón tay cái và ngón trỏ của tay phải vuốt ve chiếc cằm trơn bóng, rốt cuộc là sao lại thế này? Lâm Phong cũng không nói rõ tình huống lúc đó, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền với tay cầm lấy điện thoại. Mới nghe được hai tiếng tút tút thì giọng nói đạm mạc của Lâm Phong vang lên "Thiên Dự, có chuyện gì vậy?" Bình thản mà trầm lặng.
Nửa thân trên của Phụng Thiên Dự tựa vào chiếc ghế dựa bằng da, một tay đặt lên tay vịn, một tay cầm điện thoại, nhẹ nhàng lay động trên chiếc ghế dựa lớn "Lâm Phong, tư liệu về những người của công ty đã trợ giúp trợ lý Tiêu trộm văn kiện, bọn chúng đã vào bằng cách nào? Tư liệu rất đơn giản, dường như cũng không giống với nhìn bề ngoài như vậy." Lông mày khẽ nhíu, vừa nói vừa trầm tư.
"Quả thật, tư liệu về bọn chúng đều rất khả nghi. Nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không tra được tư liệu thật có liên quan đến bọn chúng. Xác thực là tư liệu thật về bọn chúng dường như đã bị người ta cố ý ẩn đi rồi. Tuy nhiên tôi đã tìm ra được một vài manh mối rồi." Tiếng nói Lâm Phong trầm trọng mà đạm mạc, phối hợp tới cực điểm, tức trầm trọng, lại đạm mạc, hai thái cực cảm xúc bị hắn dung hợp vừa đủ.
Phụng Thiên Dự hơi gật đầu, nhìn nhìn vạt áo trước ngực có chút nhăn, vươn tay vuốt ve "Vậy là tốt rồi, nếu tra không được tư liệu về bọn chúng thì dùng khổ hình đi! Lúc cần thiết thì cho uống thuốc do Quỷ Y điều chế, vừa vặn có công dụng." Sau khi trầm mặc một lát, Phụng Thiên Dự lại tiếp tục nói "Chỉ sợ bọn chúng sẽ tự sát thôi. Lai lịch của bọn chúng không rõ, tại thời điểm mấu chốt này e rằng bọn chúng đã từng được huấn luyện qua, nếu trở tay không kịp thìđầu mối có thể bị chặt đứt hết."
"Ừ, tôi cũng đã nghĩ tới. Miệng của bọn chúng đã bị nhét vải, còn dán băng keo. Muốn tự sát thì không có khả năng đâu." Hai tay hai chân đều bị cột, bọn chúng đều được tách ra giam giữ riêng, khả năng muốn tự sát là không thể.
Phụng Thiên Dự buông lỏng tảng đá lớn trong lòng "Bọn chúng đều bị giam giữ ở đâu?" Hắn rất muốn giải quyết sớm một chút, nhưng mà thời gian chỉ có tầm một tháng. Chị dâu ở cữ ít nhất cũng một tháng, thời gian của bọn họ còn có rất nhiều.
"Ai cũng không thể nghĩ ra được nơi này."
Phụng Thiên Dự khẽ cau mày "Không phải là trong công ty chứ?" Lâm Phong cười khẽ một tiếng "Yes, chúc mừng cậu đã trả lời chính xác." Trong công ty là chỗ nguy hiểm nhất, đồng thời cũng là chỗ an toàn nhất.
Phụng Thiên Dự trầm tư một lát, trên mặt lại xuất hiện mờ mịt "Ở công ty có chỗ nào có thể giam giữ bọn chúng được?" Lâm Phong lơ đễnh cười cười "Nhà vệ sinh." Phụng Thiên Dự càng nhăn chặt lông mày, nhà vệ sinh? Đây không phải là đi nơi đi WC à. "Sẽ không bị người ta phát hiện ra chứ?" Nhà vệ sinh giam giữ phạm nhân? Khụ khụ, chỉ có Lâm Phong mới nghĩ ra được.
"Sẽ không đâu. Từng vị trí trong nhà vệ sinh đều có một ám thất (*) nhỏ, hiệu quả cách âm ở bên trong tốt lắm. Có điều người đi vào chỗ đó thì thực là thối."
(*) Ám thất: Căn nhà tối tăm — Nơi ở kín đáo, không muốn người khác biết — Cũng chỉ nhà giam.
"Khụ...." Phụng Thiên Dự không được tự nhiên ho khan một tiếng. Trong đầu bắt đầu nghĩ tới mùi thối trong phòng vệ sinh, lập tức cảm thấy như “phiên giang đảo hải” (*). Những người này thật đúng là ngôi sao không may mắn, bị nhốt tại nơi đó có thể bị xông chết không đây? "Tôi nói nè Lâm Phong! Chiêu này của cậu rất tuyệt, khi nào thì nhà vệ sinh còn có ám thất nhỏ này vậy, sao tôi lại không biết hử?"
(*)Phiên giang đảo hải: dời sông lấp biển, ý nói trong lòng chấn động mãnh liệt.
"Không có gì, tôi nhớ rõ buổi tối hai năm trước có tăng ca, khi đi toilet thì phát hiện ra." Cảnh tượng lúc ấy nhớ lại, khi vừa đứng lên, thân thể không tự giác nghiêng một cái liền ngã lên vách tường. Theo lý thuyết thì phía trước đều là ruột đặc, không có khả năng phát ra âm thanh. Nhưng mặt tường lại phát ra âm thanh, như vậy chứng thực bên trong là rỗng ruột. Về sau có thời gian tìm hiểu, ở mỗi nhà vệ sinh đều nhìn một lần thì chứng thực được là ở công ty này còn có sự tình mà ngay cả bọn họ cũng không biết nữa.
"Đại ca có biết không?" Phụng Thiên Dự nhẹ giọng hỏi, nếu ngay cả đại ca cũng không biết thì tâm lý của hắn liền cân bằng hơn.
"Không biết." Hắn lại không nói cho đại ca biết, mà đại cả cũng chưa từng hỏi qua hắn, thì làm sao mà hắn biết đại ca có biết hay không?
"Lâm Phong cậu được đấy! Ngay cả đại ca cậu cũng chưa nói." Phụng Thiên Dự vỗ bàn, nội tâm không khỏi vui sướng, rốt cục cũng có chuyện mà đại ca không biết, quá sung sướng.
Lâm Phong trầm mặc một hồi, lại nhẹ nhàng nói một câu "Chờ buổi tối công nhân tan tầm, chúng ta sẽ đi nhìn xem." Nói xong, liền lưu loát cúp điện thoại. Phụng Thiên Dự nhìn điện thoại trong tay một lúc lâu, khóe miệng không tự giác cong lên một chút tươi cười thoải mái sung sướng "Lâm Phong giữ bí mật chuyện này cũng thật giỏi, đã hai năm liền, ngay cả ba huynh đệ bọn họ đều bị hắn giấu giếm."
Giản Tiểu Bạch thấy tâm tình Phụng Thiên Dự khoái trá như thế, liền lên tiếng hỏi "Đã xử lý xong rồi hả?" Còn cười vui vẻ như vậy.
Phụng Thiên Dự ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Giản Tiểu Bạch. Không khỏi dịu dàng cười, trong đôi mắt hoa đào câu người tràn đầy nhu tình "Còn sớm mà! Hôm nay phải tăng ca. Nếu em cảm thấy nhàm chán thì anh sẽ gọi tài xế đưa em về nhà trước. Buổi tối anh xong việc rồi thì sẽ trở về." Dịu dàng săn sóc, chính là không muốn thời điểm tăng ca xử lý chuyện của trợ lý Tiêu sẽ bị cô nhìn thấy.
Giản Tiểu Bạch bĩu môi, nhún nhún vai "Không sao cả, ở đâu cũng đều nhàm chán như nhau." Về nhà cùng ba mẹ vừa xa lạ mà lại quen thuộc thì cô cũng không tự tại, hay là ở chung một chỗ với Phụng Thiên Dự nhiều hơn một chút.
Chỗ Oa Oa bây giờ đã có đại ca ở cùng, cô không có chỗ trống để chen chân vào, vẫn nên ngoan ngoãn bồi ở bên cạnh hắn thôi!
Phụng Thiên Dự gật gật đầu, nhận thức cùng lời của cô "Vậy thì em liền ở công ty đi! Buổi tối tan tầm chúng ta cùng nhau về nhà." Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng cười "Được rồi, bất quá muốn hay không gọi điện thoại cho ba mẹ nói một tiếng?" Lúc trước đều là sau khi nói rồi mới tăng ca, hôm nay cũng tăng ca, có nên nói với họ một tiếng không?
"Được, vậy thì phiền toái bà xã rồi." Một câu ‘bà xã’ làm cho hai gò má Giản Tiểu Bạch đỏ bừng, dường như thật không ngờ hắn sẽ gọi như vậy. Chẳng qua là trong lòng cũng tràn ngập ngọt ngào, không có nửa điểm xấu hổ, chỉ là trên mặt thì hơi không có thói quen này. Gật gật đầu, đi tới trước bàn làm việc của Phụng Thiên Dự, nhấc điện thoại lên bấm số điện thoại nhà.
Phụng Thiên Dự nhìn chăm chú hai tròng mắt tối đen của cô trong chốc lát, cả cười cười. Tiếp theo lại dừng tầm mắt trên màn hình máy tính, Giản Tiểu Bạch vừa nhìn hắn vừa nói rõ tình huống với ba mẹ ở nhà.
"Cha, đêm nay Thiên Dự phải tăng ca, cha mẹ ăn trước đi! Có thể chúng con sẽ về muộn một chút." Giọng nói nhẹ nhàng của Giản Tiểu Bạch vang lên trong văn phòng, đánh vỡ cả cắn phòng yên tĩnh. Giọng nói nhẹ nhàng kia lọt vào tai Phụng Thiên Dự làm nội tâm hắn không khỏi xúc động, ngẩng đầu nhìn thấy cô cười ấm áp, không hề chớp mắt nhìn hắn, nột tâm lập tức bị xúc động thật sâu.
Hắn vẫn tìm kiếm không phải là tình cảm tự nhiên như thế này sao? Hiện tại hắn đã tìm được rồi. Mặc kệ là khi nào và ở bất cứ chỗ nào đều có một người con gái yên lặng nhìn hắn, để ý tới hắn. Đó là một loại cảm giác tự hào của đàn ông chỉ đàn ông mới hiểu.
Giản Tiểu Bạch buông điện thoại ra, cúi người xuống, hai khuỷu tay đặt lên mặt bàn, hai con ngươi đối diện với cặp mắt hoa đào của Phụng Thiên Dự "Thiên Dự, khi nào thì anh mới có thể xử lý xong chuyện?" Phụng Thiên Dự vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô "Tiểu Bạch ngoan, rất nhanh có thể xử lý xong. Hiện tại chỉ còn thiếu tư liệu thật về mấy người kia, từ đó tra ra lai lịch của bọn chúng."
Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng gật gật đầu, Phụng Thiên Dự rút tay về, gõ lạch cạch trên bàn phím. Tiểu Bạch nhàm chán nằm úp sấp lên bàn làm việc, lẳng lặng nhìn người đàn ông làm việc.
Bên này Lâm Phong đã tăng cường điều tra mấy người kia giúp đỡ đích thực thật tư liệu. Nhìn trong hệ thống truyền ra từng cái tin tức, đều là hắn không muốn, không khỏi vị trí kinh ngạc. Nhưng trong lòng lại hạ một tín niệm kiên định, phải điều tra ra tư liệu của những người này, nếu không thì sẽ rất cô phụ danh hiệu cao thủ máy tính này của hắn.
Trong một gian nhà trọ rất đơn sơ, hai gã đàn ông đang ngồi ở trong đại sảnh ăn này nọ. Một gã thì có bộ dáng đại khái khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu mười tuổi, một gã thì đại khái khoảng bốn mươi, hoặc năm mươi tuổi. Giữa hai người không nói một lới.
Người đàn ông trung niên tháo chiếc mũ trên đầu xuống, rõ ràng chính là Đồng Vân Phong "Helala tiên sinh, có thể tìm con gái của tôi trước hay không, một mình nó ở bên ngoài làm tôi rất lo lắng." Mà một gã đàn ông khác từ bàn cơm ngẩng đầu lên, người này lại chính là người mà đám người Mộc Hàn Mặc đang truy tìm, Helala Ninh Mặc "Có thể được, tìm con gái cho ông không khó, chỉ cần ông giúp tôi làm một chuyện."
"Ngài cứ nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm." Đồng Vân Phong thề son sắt cam đoan. Helala Ninh Mặc buông dao nĩa trong tay ra, nâng mắt lên nhìn Đồng Vân Phong "Ông không cần làm cái gì cả, chỉ cần phát tán tin tức này ra là được rồi." Đưa tờ giấy đang cầm trong tay cho Đồng Vân Phong.
Kết quả là Đồng Vân Phong vừa nhìn qua, khuôn mặt lập tức trắng bệch, trừng lớn hai mắt nhìn Helala Ninh Mặc "Helala tiên sinh, làm như vậy chỉ sợ sẽ khiến cho Mộc Hàn Mặc trả thù, tôi nghĩ vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn." Nếu không thì người chịu thiệt sẽ là ông ta "Hay là tôi giúp Helala tiên sinh làm xong xuôi chuyện này, Helala tiên sinh giúp tôi tìm được con gái, thuận tiện liền đưa cha con chúng tôi đi Italy, ngài thấy thế nào?"
Hiện tại người muốn lấy mạng cha con ông ta nhiều không đếm xuể. Ông ta nên tìm đường lui cho chính mình, Nếu không thì chết như thế nào cũng không biết.
Helala Ninh Mặc hơi gật đầu, không có chính thức trả lời yêu cầu của ông ta. Đồng Vân Phong buông lỏng tâm tình, hơi hơi hạ thấp người "Vậy trước tiên tôi đi xuống làm việc." Helala Ninh Mặc tùy ý khoát tay "Đi đi!"
Đồng Vân Phong bộ dạng phục tùng dễ nghe lui xuống, người ở chỗ này đều quái dị nhìn một màn này. Đồng Vân Phong ra khỏi khách sạn, liền bắt đầu hao tâm tổn trí làm thế nào mới có thể phát tán mấy tin tức này ra đây.
Lại ở một ngã rẽ nhìn thấy một cô gái khuôn mặt bị máu tươi che lấp. Nhìn thấy bóng dáng này thì không khỏi nhíu mày, ma quỷ xui khiến thế nào liền đi lên "Cô là ai?" Vóc dáng rất giống con gái ông ta.
Đồng Vụ Vân xoay người, thấy là Đồng Vân Phong thì không khỏi hít sâu một hơi, vội vàng xoay người lại "Tôi không biết ông." Nói xong liền muốn rời đi, lúc này Đồng Vân Phong cũng bị khuôn mặt của Đồng Vụ Vân dọa sợ ngây người, không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy trong dạ dày “phiên giang đảo hải”, nội tâm lại đau đơn tê liệt "Con là Vân nhi!" Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, như “chém đinh chặt sắt” (*). Chỉ là âm thanh nghẹn ngào, run rẩy không thôi.
(*) Chém đinh chặt sắt (trảm đinh tiệt thiết): giống với câu như đinh đóng cột. Nghĩa là khẳng định một cách chắc chắn.
"Không phải, tôi không phải!" Đồng Vụ Vân vừa khóc vừa la to lên một câu rồi xoay người chạy đi. Đồng Vân Phong theo sát một bên, không chịu để cho cô ta chạy thoát dưới mi mắt của ông ta "Vân nhi đừng chạy, dừng lại đi. Trở về cùng cha đi, chúng ta sẽ đến Italy, rời khỏi trung bộ." Đồng Vân Phong chạy nhanh vài bước đuổi theo Đồng Vụ Vân, giữ chặt tay cô ta.
Đồng Vụ Vân không cẩn thận ngã nhào trên đất, vội vàng dùng hai tay che mặt, khóc hu hu "Tôi không phải là Vân nhi của ông, không phải, không phải đâu!" Đồng Vân Phong ngồi xổm người xuống, thấy cặp mắt của cô ta, nhìn khuôn mặt bị thương của cô ta thì không khỏi đau lòng "Vân nhi, đừng sợ, mấy ngày nữa chúng ta liền rời khỏi trung bộ, đi đến Italy."
Đồng Vụ Vân ngẩng đầu, trương lên khuôn mặt máu me khô héo, khuôn mặt không thể quên liền hiện ra trước mặt Đồng Vân Phong. Đồng Vân Phong cảm giác dạ dày cuồn cuộn, lại không thể làm cho con gái cứ rời khỏi mình như vậy "Vân nhi, chuyện gì xảy ra với khuôn mặt của con vậy?" Không nghĩ tới ông ta mới ra khỏi (tù) chưa tới mấy tháng mà khi tìm được cô ta thì đã là bộ dạng này rồi.
Đồng Vụ Vân vươn tay chạm vào vết máu trên mặt, hai con ngươi lập tức ảm đạm "Là Mộc Hàn Mặc làm, hắn sai người lột da mặt của con xuống." Ha ha... Đáy lòng âm thầm trào phúng, cô bây giờ là một người không giống phụ nữ tí nào, toàn thân cao thấp, bên trong lẫn bên ngoài, mình đầy thương tích, không có chỗ nào là hoàn hảo cả.
Đáy lòng Đồng Vân Phong run lên, hai tay nắm chặt thành quyền, không dám vươn tay ra chạm vào cô ta "Mộc Hàn Mặc thật quá độc ác." Âm thanh nghiến răng nghiến lợi kéo tầm mắt Đồng Vụ Vân lại "Độc ác thì sao chứ. Bây giờ dáng vẻ con dã thành như vậy thì còn có thể làm sao. Thế nhưng hắn lại là lão đại của thế lực hắc đạo, thủ đoạn tàn nhẫn cũng là chuyện đương nhiên."
Đồng Vân Phong không thể tin ngẩng đầu nhìn Đồng Vụ Vân "Sao con lại biết hắn là người hắc đạo?" Nếu thật sự là người hắc đạo, không có khả năng ở hắc đạo lại không bị phát hiện. Phóng viên cũng không phải là ngồi không, cũng chưa từng thấy một tin tức nào đưa tin hắn là hắc đạo, nghĩ tới lời nói của Vân nhi thì không thể tin được.
"Nhiễm Linh Lung nói cho con biết. Thời gian trước con ở nhà bọn họ, về sau lại được bọn họ đưa đến Anh quốc làm phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi thành khuôn mặt của Đồng Oa Oa. Nhưng mà lại bị phát hiện ra con không phải là Đồng Oa Oa. Mộc Hàn Mặc liền nhẫn tâm lột da mặt của con xuống, cho rằng con không nên có được khuôn mặt của Đồng Oa Oa." Đồng Vụ Vân vô cùng châm chọc nói xong, trong nội tâm đau đớn nhưng chỉ có chính cô ta mới biết mà thôi.
Đồng Vân Phong thấy con gái mình rơi vào tình trạng như vậy thì trong lòng cũng “bất khả tư nghị” (*) "Vân nhi, đừng lo lắng, cha sẽ báo thù cho con. Sau khi chúng ta đến Italy thì mọi chuyện về sau đều dựa vào gia tộc Helala, gia tộc Helala là đại gia tộc bên Italy. Bọn họ nhất định có thể vệ chúng ta an toàn, con đừng lo lắng."
(*) bất khả tư nghị: nghĩa là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, vượt ngoài lý luận; câu này dùng để tả cái tuyệt đối.
Đồng Vụ Vân ngẩng đầu lên nhìn Đồng Vân Phong, trong mắt tràn ngập thất vọng, lại có ý dò hỏi "Cha, không phải là cha làm việc cho bang phái của gia tộc Helala đó chứ?" Nếu không thì sao có thể ra khỏi tù. Cô ta đã từng cho rằng, cô ta vẫn cứ như vậy cho tới cuối đời. Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy cha, về phần người mẹ chỉ lo cho bản thân mình kia, không cần cũng được!
"Vân nhi, con cũng biết, hiện tại chúng ta không có chỗ dung thân. Trước kia đã đắc tội nhiều người, hiện tại chỉ có thể dựa vào đại gia tộc thì chúng ta mới có thể sống sót. Đợi chúng ta tiết kiệm đủ tiền, chúng ta sẽ tìm một địa phương không người, rời xa những phân tranh của thế gian, trải qua những ngày nhàn nhã." Đồng Vân Phong bắt đầu hướng tới cuộc sống tương lai.
Đồng Vụ Vân dùng một ánh mắt xa lạ nhìn Đồng Vân Phong "Cha, người thay đổi rồi. Trước kia cha hăng hái, dã tâm bừng bừng, bây giờ cha đã thay đổi, bình tĩnh hơn, không có lệ khí của trước kia." Đồng Vân Phong nhẹ nhàng lắc đầu "Cha không thay đổi, vẫn là người cha thương con như trước kia, cha như thế này thì không tốt sao?"
Đồng Vụ Vân rưng rưng lắc đầu, nuốt nước mắt xuống "Cha như vầy thì tốt lắm, nhưng mà con không cam lòng. Con muốn giết chết Đồng Oa Oa, nếu không thì con sẽ không cam tâm đâu. Nó đã hại chúng ta nhà tan cửa nát, bây giờ còn làm hại con bị lột da mặt, làm hại con thành người không ra người quỷ không ra quỷ." Trong đôi con ngươi tràn đầy âm hàn.
Đồng Vân Phong lắc đầu, lấy ánh mắt thương tiếc nhìn con gái "Vân nhi, con không nên như vậy. Con vốn nên sống thật tốt, là cha và mẹ con đã làm liên lụy đến con, làm cho con biến thành bộ dáng như hiện tại này. Cha mẹ thực xin lỗi con." Muốn tìm Đồng Oa Oa báo thù, nhất định phải bước qua cửa của Mộc Hàn Mặc, nếu không thì Mộc Hàn Mặc sớm hay muộn gì cũng làm cho bọn họ bị “bầm thây vạn đoạn” (*).
(*) bầm thây vạn đoạn: chỉ người gây ra tội ác rất ghê tởm đáng bị trừng phạt nặng nề.
"Cha, cha không cần nói nữa, con sẽ trở về với cha. Chờ khi chúng ta đến Italy, cha dẫn con đi phẫu thuật thẩm mỹ, con muốn có một thân phận mới." Như vậy mới có thể có cơ hội tiếp cận Mộc Hàn Mặc và Đồng Oa Oa, đến lúc đó mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy đâu, cứ chờ xem!
Đồng Vân Phong thấy lệ khí trong mắt Đồng Vụ Vân tăng nhiều, trong lòng không khỏi đau xót "Vân nhi, nếu con muốn thân phận mới thì cha sẽ nghĩ biện pháp cho con. Nhưng mà con hãy bỏ ý nghĩ muốn giết Đồng Oa Oa đi, Mộc Hàn Mặc không phải là người mà cha và con có thể chọc vào được. Gia tộc Helala gần đây đã có kế hoạch lật đổ tập đoàn Thiên Long, tập đoàn Thiên Long suy sụp thì cũng xem như là báo thù cho con, không phải sao?"
Hai con ngươi âm lệ của Đồng Vụ Vân trong nháy mắt sáng ngời lên, quay đầu nhìn Đồng Vân Phong "Cha, cha nói Gia tộc Helala muốn lật đổ tập đoàn Thiên Long là thật hay giả vậy?" Đồng Vân Phong biết được mình lại cho Đồng Vụ Vân hi vọng, sắc mặt không khỏi phát lạnh, lời nói cũng ngoan lệ hơn nhiều "Không cho phép con còn muốn trả thù Đồng Oa Oa. Con như vậy làm cha đau lòng lắm, con biết không? Cha không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu!"
Hai tay run run, mạnh mẽ nắm chặt hai vai Đồng Vụ Vân, loạng choạng thân mình "Trải qua nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ con còn chưa rõ ràng sao? Hiện tại không phải thời điểm chúng ta báo thù, đừng đi vào ngõ cụt. Nếu về sau có cơ hội, chúng ta sẽ đòi lại tất cả từ Đồng Oa Oa. Hiện tại hay là về sau thì con cũng không thể tự tiện hành động, làm chuyện điên rồ được."
Đồng Vụ Vân nhìn dáng vẻ của cha mình lúc này, trong lòng cũng khó chịu, nhưng lại không thể áp chế hận thù trong lòng xuống được "Cha, con làm không được. Con chỉ vừa nghĩ tới mặt mình thì sẽ không tự chủ được mà hận Đồng Oa Oa. Lúc trước chúng ta đưa nó tới cho Mộc Hàn Mặc, nhưng không hề nghĩ tới Mộc Hàn Mặc yêu thương nó như thế, đối với mọi chuyện của nó đều không."
"Vân nhi, chúng ta sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ. Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ thì sẽ không còn giống như thế này nữa. Về sau cho dù Đồng Oa Oa và Mộc Hàn Mặc có nhìn thấy con thì cũng sẽ không ra con. Con có thể an tâm với cuộc sống sau này, tìm một người chông thương con, các con bình yên mà sống cả đời, như vậy không phải tốt lắm sao?" Đồng Vân Phong chưa từ bỏ ý định khuyên Đồng Vụ Vân, nhưng mà hiện tại Đồng Vụ Vân đã bị cừu hận bao phủ "Cha, cha không cần khuyên con nữa, giết chết Đồng Oa Oa là chuyện cả đời này con phải làm, thề không bỏ qua." Trong hai con mắt bắn ra tia sáng âm hàn.
"Aizzz, quên đi! Về sau lại nói tiếp! Bộ dạng con bây giờ cũng không báo thù được đâu." Đồng Vân Phong thở dài một hơi nặng nề, có lẽ, đợi cho mặt của nó tốt lên, nó sẽ suy nghĩ lại. Hiện tại nói nhiều như vậy cũng vô dụng, về sau lại nói tiếp!
Đồng Vụ Vân bị tiếng thở dài của cha mình kéo hoàn hồn, lại bị lời của ông ta làm rung động thật sâu. Đúng vậy a! Cô hiện tại không có năng lực đó, vẫn là về sau lại nói tiếp! "Cha, hiện tại cha ở chỗ nào?"
Đồng Vân Phong kéo tay cô ta, giúp đỡ cô ta đứng dậy "Vân nhi, hiện tại cha đang ở trong một phòng khách sạn. Trước tiên chúng ta đi về rửa sạch khuôn mặt của con một chút đã." Không chỉ có khuôn mặt, còn có toàn thân cao thấp đều phát ra một mùi vị tanh tưởi.
Còn phải mời bác sĩ tới giúp cô ta rửa sạch khuôn mặt một chút, đừng để cho khuôn mặt của cô ta tiếp tục thành bộ dáng giống quỷ như thế này. Cô ta không biết tự chăm sóc cho mình, bộ dạng này làm cho cô ta trông rất ghê gớm.
Mộc Hàn Mặc chạy tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy một màn hài hòa thế này. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người Oa Oa đang lẳng lặng nằm trên giường, đứa nhỏ thì nằm trong khuỷu tay cô. Mẹ con hai người đều lẳng lặng ngủ say, một màn này rất xinh đẹp...
Ngọc Tình thấy tầm mắt Mộc Hàn Mặc dừng lại trên người hai mẹ con đang nằm trên giường thì chậm rãi đứng dạy, cũng không lên tiếng. Mộc Hàn Mặc đi tới trước giường rbệnh, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Oa Oa, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve hai má của đứa nhỏ.
Ngọc Tình thấy vậy thì lặng lẽ lui ra ngoài. Cô không nên quấy rầy người một nhà bọn họ, chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ trở lại nhanh như vậy. Oa Oa và đứa nhỏ đều đã có chồng của cô ấy, cha của bé bồi bên cạnh rồi.
Mộc Hàn Mặc thấy Ngọc Tình hiểu chuyện như thế thì rất vừa lòng. Hắn cũng không kiêng nể gì mà ngồi bên cạnh giường bệnh, ánh mắt thâm tình mà dịu dàng chưa từng rời khỏi người hai mẹ con, nhìn tới nhìn lui cũng là một dạng hưởng thụ.
"Tâm nguyện của ta rốt cục cũng đã đạt thành." Thì thào tự nói, cúi người xuống, hôn lên mặt Oa Oa một cái, lại hôn lên mặt đứa nhỏ một cái. Lập tức tiếng khóc đinh tai nhức óc vang lên ‘Oa Oa oa... ’.
Oa Oa bị loại âm thanh này làm bừng tỉnh, cánh tay theo bản năng buộc chặt, ôm thật chặt đứa nhỏ. Buồn ngủ hoàn toàn tiêu tán, cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong ngực, ngay cả một người đàn ông đang ngồi bên cạnh chiêc giường lớn như vậy cũng chưa nhìn tới "Cục cưng, làm sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc nah..." Bàn tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của đứa nhỏ, nhẹ giọng nói lời an ủi.
Đứa nhỏ bẹt miệng, thu liễm tiếng khóc. Nhưng mà vẫn còn là một bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể khóc. Tâm Oa Oa cũng nhói theo "Đừng khóc! Đừng khóc nha...." Mộc Hàn Mặc thổi râu trừng mắt, ách, sai rồi, hắn không có râu, chỉ có thể trừng mắt mà thôi.
Nhóc con này, một chút cũng không biết tốt xấu. Hắn hôn nó mà nó lại khóc, còn đánh thức mẹ nó đang ngủ nữa chứ "Nhóc con, mẹ con đang nghỉ ngơi mà con khóc cái gì vậy." Trong giọng nói từ tính hàm chứa ý tứ trách móc.
Oa Oa nghe thấy âm thanh âm, bống nhiên ngước mặt lên. Trên mặt nở rộ ra nụ cười sáng lạn "Anh đã về rồi!" Tiếng nói nhẹ nhàng dịu dàng, đúng là cảm giác của một người vợ chờ đợi chồng về nhà.
Mộc Hàn Mặc dịu dàng cười với Oa Oa "Đã trở về rồi! Nhớ em và cục cưng." Vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho cô. Tóc của cô càng ngày càng dài, hiện tại đã dài tới thắt lưng rồi. Mà tóc càng dài thì càng giống Lolita (*) hơn, không giống một người đã làm mẹ.
(*) Lolita: là một tác phẩm của đại văn hào người Nga, Vladimir Nabokov. Bộ truyện nói tình yêu của một người đàn ông tên Humbert, giáo sư văn chương ở Paris, 35 tuổi, đẹp trai. Tuy đã có vợ nhưng không có hứng thú tình dục với vợ mà luôn âm thầm tơ tưởng đến những cô gái 12, 13 tuổi vì luôn nhớ mong đến người yêu đã mất thời nhỏ của mình là Annabel đã chết vì bệnh hiểm nghèo. Về sau ông ta chấp nhận lấy bà chủ trọ góa chồng nơi ông ta ở trọ chỉ vì muốn được gần gũi với con gái của bà chủ trọ tên là Dolores Haze (mà ông ta gọi là Lolita) mới 12 tuổi. Sau này khi người vợ chết rồi thì ông ta và Lolita mây mưa với nhau … Còn nữa thì các bạn tìm chú Google nhé.
Sau này người ta thường gọi thuật ngữ “Lolita” là chỉ những cô gái trẻ quyến rũ, đã sớm có quan hệ thể xác.
Oa Oa vươn tay nắm lấy đôi bàn tay to lớn của Mộc Hàn Mặc "Mặc, anh còn chưa có đặt tên cho cục cưng chủa chúng ta đâu!" Nói xong thì ánh mắt lại dính lên người đứa nhỏ, người đàn ông bên cạnh cô chỉ có thể âm thầm ghen tỵ thôi "Đặt tên hả. Bảo bối, anh còn chưa có nghĩ tới. Chờ một chút, anh gọi Lâm Phong đem laptop của anh đem tới đây, chúng ta sẽ cùng nhau xem."
Khóe môi khêu gợi hơi cong lên, ý đồ lấy loại mỉm cười hoàn mỹ này giữ chặt tầm mắt Oa Oa. Nhưng mà Oa Oa chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó liền cúi đầu, thấy khóe mắt đứa nhỏ có hai giọt lệ, không khỏi cười ngọt ngào "Anh nhìn xem đứa nhỏ này khóc lớn tiếng như vậy mà chỉ rơi có hai giọt lệ thôi." Vươn tay nhẹ nhàng lau hai giọt lệ kia đi.
Cục cưng nhếch môi nở nụ cười, Oa Oa cũng cười theo "Con vừa mới sinh ra mà lại nở nụ cười nè. Hơn nữa cười lại đáng yêu như thế." Tâm dịu dàng mềm mại, giống như có từng cơn gió nhẹ thổi qua người, rất sảng khoái.
Mộc Hàn Mặc vươn tay chọc chọc khuôn mặt con của hắn. Chỉ thấy cái miệng nhỏ xinh của đứa nhỏ mếu máo một cái, Mộc Hàn Mặc rút tay về thật nhanh "Tên nhóc này anh mà chạm vào một cái là sẽ khóc." Lại không khỏi ảm đạm, đứa con trai này không muốn để cho hắn chạm vào cũng là bình thường, là hắn phải xin lỗi mẹ con họ. Đứa bé này tìm đúng cơ hội liền trở về trả thù hắn rồi.
"Cục cưng còn nhỏ, anh đừng so đo với con. Chờ con lớn lên một chút mới biết cha của nó thương nó nhất." Ngón tay trắng nõn tinh tế chọc chọc khuôn mặt đang có một vài nếp nhăn của bé "Cục cưng, cha con lại là người hiểu rõ con nhất đó. Để cho cha ôm một cái, cục cưng ngoan!" Nói xong, Oa Oa ngẩng đầu nháy mắt mấy cái với Mộc Hàn Mặc.
Mộc Hàn Mặc nghe theo Oa Oa an bài, bế nhóc lên. Lúc này đứa nhỏ không khóc mà chỉ là không để ý tới Mộc Hàn Mặc. Mộc Hàn Mặc bế nhóc lên "Nhóc con, lại không để ý tới thằng cha của con hử?" Chóp mũi cọ cọ với chóp mũi của cục cưng, cục cưng không thoải mái xoay đầu đi.
Oa Oa ngọt ngào nhìn đứa nhỏ trong tay hắn, hai cha con như vậy thì giống gì đây? Hình như là giống kẻ thù. Một người thì cực lực lấy lòng, một người thì lại cực lực trốn tránh "Ông xã, anh cũng giống đứa trẻ rồi đó." Một đứa trẻ to xác như mặt trời.
Mộc Hàn Mặc quay đầu cười với Oa Oa một tiếng "Ha ha, anh làm đứa trẻ to xác thì không tốt sao? Như vậy rõ ràng là anh càng sống càng trẻ ra đó."
"Là càng sống càng thụt lùi đi!" Khó có được thời điểm hắn có thể trêu chọc, tươi cười trên mặt Oa Oa càng thêm sáng lạn. Mộc Hàn Mặc nhìn ở trong mắt, ấm ở trong lòng "Thụt lùi thì thụt lùi đi! Có bà xã, có con trai, như thế nào cũng đều được cả." Thật là thô kệch, còn tự cho là có dáng vẻ hào kiệt, bị con của hắn ở khinh bỉ trong lòng.
Oa Oa lắc đầu cười nhẹ, không hề tranh cãi với hắn nữa, vươn tay chống lên giường, muốn ngồi dậy.
"Đừng nhúc nhích!" Mộc Hàn Mặc kích động đặt đứa nhỏ bên cạnh cô, áp cô lại trên giường "Trên bụng em đang có miệng vết thương tích, đừng để bị nứt ra, lỡ bị nhiễm trùng thì làm sao bây giờ?"
"Nhưng mà, em muốn ngồi dậy. Đã ngủ lâu như vậy rồi, thân thể đều mỏi lắm." Mộc Hàn Mặc đứng lên, đi tới một bên khác của phòng bệnh một khác sườn, vén lên chăn, khom người bế cô dậy, để cho cô ngồi mà lại không đụng tới miệng vết thương "Em muốn động thì đừng tự mình động, cứ bảo anh ôm em là được."
"Được." Oa Oa dịu dàng cười, trên hai má trẻ con phì nộn mỉm cười hạnh phúc lan tỏa ra khắp phòng. Mộc Hàn Mặc cúi người nhẹ nhàng ấn lên cánh môi phấn nộn một nụ hôn "Cực khổ cho em rồi!" Chỉ một câu, liền nói ra tất cả những chất chứa trong nội tâm Mộc Hàn Mặc muốn nói.
Oa Oa nâng bàn tay trắng nõn lên, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn, gắt giọng "Nói ngốc nghếch gì vậy!" Mộc Hàn Mặc vươn tay bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cầm đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái "Không phải nói ngốc nghếch, mà bởi vì có em, mới có anh và con. Là em làm cho nhân sinh (*)của anh trở nên đầy đủ hơn." Tình đã sâu, tâm cũng động.
(*) Nhân sinh: đời người
"Nếu như chiếu theo lời anh nói như vậy, thì cũng là anh và con làm cho nhân sinh của em lần đầy đủ. Em đây cũng phải cảm tạ anh rồi?" Oa Oa hỏi ngược lại, Mộc Hàn Mặc vươn tay nhẹ nhàng vỗ về của tóc cô "Nói ghê nhỉ, bây giờ em thế nhưng lại nhanh mồm nhanh miệng, nói ông xã em là anh đây muốn á khẩu luôn." Oa Oa kiêu ngạo cười, đối với lời bình của hắn cũng không phật lòng chút nào.
"Đúng, nhưng anh là chủ tịch của tập đoàn lớn, việc làm ăn đều thuận lợi, ở trước mặt em lại chính là một người đàn ông thương em, cưng chìu em, yêu em, anh đương nhiên là thất bại á!" Mộc Hàn Mặc giữ chặt tay cô, hôn một cái "Em nói đều đúng cả, ông xã nói không lại em rồi."
Oa Oa hừ nhẹ hai tiếng, Mộc Hàn Mặc nhét cô vào trong lòng, để cho cô ôm bộ ngực của hắn. Đứa nhỏ ở một bên bất mãn bẹt miệng, nhẹ giọng nức nở ra tiếng, Oa Oa quay đầu, lúc này mới nhớ tới còn có một đứa nhỏ tồn tại, không khỏi vươn tay nhẹ nhàng thả lồng ngực rắn chắc mà dịu dàng của hắn ra "Đều tại anh đó, cục cưng khóc rồi kìa."
Mộc Hàn Mặc hung hăng trừng mắt nhìn đôi mắt của con trai, thu hồi ánh mắt, dừng lại trên khuôn mặt chứa đầy tình yêu thương của Oa Oa, đột nhiên có một loại ảo giác, đứa bé này không nên đến, làm cho ánh mắt của vợ hắn, đều dời đi rồi.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ kẹp cô ở giữa, người mẹ thì dỗ cục cưng, người chồng thì dịu dàng vỗ về tóc vợ, người một nhà có thể có được hạnh phúc như vậy, thì cũng đã quá đủ rồi!
Ngọc Tình ra khỏi bệnh viện, đi tản bộ ở bên ngoài, trong lòng không khỏi phiền muộn. Đã nói có thể buông bỏ, lại chỉ có chính cô mới biết, cô không buông bỏ được. Nhưng mà không bỏ xuống được thì có thể như thế nào đây? Làm cho cha mẹ khó xử, đau lòng sao? Cô làm không được, cha mẹ từ nhỏ đã cưng chìu cô, đem tình yêu thương của họ đều dành cho cô. Cô không thể ích kỷ như vậy được, khi trưởng thành rồi còn làm cho cha mẹ vì cô mà phát sầu.
Lâm Phong, Lâm Phong, nghĩ tới cái tên này thì không khỏi âm thầm thở dài một tiếng. Cái tên này đã khắc sâu trong lòng cô, đi không xong, xóa cũng không xong, mà hắn lại không đặt cô trong lòng. Lê tẩu nói trong lòng Lâm Phong có cô, nhưng trong lòng cô lại cảm giác được, hắn chưa từng quan tâm tới cô.
Sau khi Oa Oa và Tiểu Bạch xuất hiện, đều đã tìm được hạnh phúc của mình, mà hạnh phúc của cô còn ở nơi nào? Trong khoảng thời gian ngắn lại mờ mịt rồi, giống như một người đi lạc tìm không thấy nhà để về.
Nhìn người đi đường lui tới, tự thân bọn họ đều có chuyện cần bận rộn. Vì tự nuôi sống chính mình, nuôi sống người nhà, vợ chồng, cuộc hẹn với người tình, nói lời yêu đương. Từng đôi từng đôi cả trai lẫn gái đi qua bên người cô đều làm cho cô thất thần, bọn họ đều có mục tiêu của mình, mà cô thì lại không có mục tiêu của mình.
Trước kia mục tiêu của cô là Lâm Phong, còn hiện tại là gì đây? Mục tiêu của cô ở đâu? Có tiền thì sao, thiên kim tiểu thư sống an nhàn sung sướng thì sao? Còn không phải một người đáng thương không có được hạnh phúc, tìm không thấy phương hướng tương lai hay sao.
Cha mẹ đều có cuộc sống của mình, công việc, giải trí, mà cô làm con gái lại suốt ngày chơi bời lêu lổng, tìm không thấy phương hướng nhân sinh. Đáy lòng cô có âm thanh nói cho cô biết, cô không muốn đi yêu đương nữa, mà phương pháp duy nhất chính là Lâm Phong có thể cầu hôn cô.
Một loại phương pháp khác, có khả năng sẽ làm cho cha mẹ thất vọng rồi, rốt cuộc cô nên làm như thế nào đây? Là bỏ mặc chính mình đi lang thang đến quốc gia khác, dần dần quên Lâm Phong, hay vẫn là ở nơi này nhận sự an bài của cha mẹ?
Dọc theo ven đường đi, đi tới chỗ nào cô cũng không biết. Chỉ biết là cứ đi như vậy cũng tốt lắm, vô câu vô thúc (*), không ai ước thúc cô, cũng sẽ không có những gập ghềnh chờ đợi cô.
(*) vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại
Đi mệt rồi thì ngồi xuống nghỉ ngơi trên chiếc ghế ngay tại ven đường, người như vậy sinh thật tốt...
"Hôm nay ngươi không đi cũng phải đi quốc sư!" Một đạo âm thanh vừa thô lỗ vừa to lớn truyền tới. Ngọc Tình hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người đã quấy rầy cô suy nghĩ liền thấy một cô gái bị một người đàn ông lôi kéo đi lên phía trước, cô gái khóc lóc hô lên "Không cần, em không muốn đi tiếp khách. Em chỉ là bạn gái của anh, quá yêu anh mà thôi, vì sao anh đối xử với em như vậy?"
Ngọc Tình nhịn không được nhìn thêm vài lần, mà giọng nói thô lỗ của người đàn ông kia lại vang lên "Em là người phụ nữ của anh, anh muốn xử lý em thế nào thì liền xử lý như thế đó. Sao mà em lắm câu hỏi vì cái gì như vậy hử."
"Em cũng là người a! Công ty của anh xảy ra chuyện, vì sao phải do em chịu? Muốn em đi tiếp khách hàng lớn của anh chứ?" Tiếng khóc của cô gái nhỏ dần, khuôn mặt đau khổ cũng trở nên lạnh lùng cứng rắn lên. Ngọc Tình không khỏi hơi hơi giật mình, một cô gái quật cường lại mạnh mẽ như vậy thì lẽ ra nên có một người đàn ông tốt để thương yêu cô ấy mới đúng, sao có thể gặp một gã cặn bã như thế chứ.
"Cô ở bên cạnh tôi hưởng thụ hai năm trời rồi. Tôi ngay cả chạm cũng chưa chạm vào cô một cái nào, nay chỉ muốn cô hy sinh một chút cho tôi thì cô lại không muốn. Cô là một tiện nhân vong ân phụ nghĩa." Người đàn ông nói lời thô tục ra miệng, trong mắt cô gái lại xuất hiện kinh ngạc "Hóa ra hai năm nay anh xem tôi là người như vậy. Là ai ép tôi từ bỏ công việc? Là ai muốn tôi giống như một tình nhân chỉ phụ thuộc vào anh?"
Cô gái thất vọng lắc đầu "Là anh, đều là anh, tôi đã từng oán trách anh chưa? Tôi chỉ là giữ gìn trinh tiết của đời con gái mà thôi, có gì sai sao? Kết quả thì tôi lại thành tiện nhân, ha ha..." Trong đôi mắt cô gái như xuất hiện sương mù nhàn nhạt, ngửa đầu lên nhìn trời, nuốt nước mắt trở về "Tôi sẽ không giúp anh, chính anh tự mình giải quyết vấn đề của mình đi. Tôi cũng không cần làm bạn gái mà lại giống như tình nhân nữa, suốt ngày không dám gặp người."
Cô gái nói xong liền bỏ tay gã ra, lau nước mắt còn đọng lại ở trên mặt đi, xoay người muốn rời đi lại bị gã đàn ông nắm chặt không cho cô đi "Không được, cô phải đi theo tôi. Bây giờ mà còn là xử nữ thì đã ít lại càng thêm ít hơn thôi. Cô chính là một người có sẵn, tin tưởng rằng nhất định cô có thể chiều ý La tổng."
Cô gái cắn chặt môi dưới, đau đớn trong nội tâm bao phủ lấy cô, giương đôi mắt ngập nước lên, cách một tầng sương mù dừng lại trên khuôn mặt giờ phút này trông thật dữ tợn của gã đàn ông "Năm đó tôi thật sự đã nhìn lầm rồi. Ba mẹ tôi nói rất đúng, anh chính là một thằng mặt người dạ thú (*)."
(*) mặt người dạ thú: tả người có vẻ bề ngoài trông thì tử tế nhưng trong lòng dạ lại độc ác, thâm hiểm chẳng khác gì thú dữ
"Mặt người dạ thú mà cô cũng đã yêu hai năm rồi đấy." Gã đàn ông không hề cảm thấy sỉ nhục vì những chuyện mình làm như vậy, ngược lại còn làm ra vẻ đúng lý hợp tình làm cho vẻ thất vọng trên mặt cô gái càng thêm dày đặc, nghẹn ngào rưng rưng, kiên định nói "Được, anh nói hai năm tôi được anh nuôi, là hưởng thụ, vậy thì tôi đã hưởng thụ bao nhiêu tiền? Anh ra giá đi, tôi trả lại cho anh là được chứ gì."
"Trả lại? Cô trả lại như thế nào? Tôi đây đã nuôi cô hai năm, cho cô ăn, cho cô mặc, cho cô vui đùa, ít nhất cũng phải trên trăm vạn, cô trả lại như thế nào?" Đôi mắt gã đàn ông tràn đầy trào phúng nhìn cô gái. Cô gái lại bỗng nhiên giống như được giải thoát, vươn tay lau nước mắt trên mặt đi "Một trăm vạn đúng không? Tôi đây cho anh một trăm năm mươi vạn, tin tưởng đủ trả lại cho anh rồi."
Gã đàn ông vẫn không tin như cũ, đứng yên tại chỗ, gắt gao lôi kéo cánh tay của cô gái không buông "Một trăm năm mươi vạn, cô có thể lấy ra nữa? Cô một cô gái ở nông thôn mà cũng có thể lấy một trăm năm mươi vạn, nói đùa gì vậy hả." Gã đàn ông đột nhiên hung ác lên, nói chuyện với cô ta như vậy thật là kéo dài thời gian quá "Đi, không bằng cô ngủ với La tổng một đêm, coi như trả lại một trăm năm mươi vạn kia đi." Nói xong liền lại muốn lôi kéo cô gái đi.
Cô gái vùng vẫy hai cái, lại bị gã nắm càng chặt "Anh đi với tôi đến ngân hàng một chút thì sẽ biết, tôi nói rồi tôi sẽ trả cho anh thì sẽ trả cho anh." Gã đàn ông ngừng lại "Được, nếu cô có thể lấy ra, vậy thì chúng ta liền thanh toán xong."
Cô gái bỏ tay gã ta ra, hít hít cái mũi, kiên định nói "Được, chúng ta sẽ lập một phần thỏa thuận, tìm một người làm chứng. Tôi sẽ mang anh đến ngân hàng lấy tiền, như vậy hai chúng ta không ai nợ ai nữa." Nói xong, cô gái nhìn chung quanh một lần, thấy Ngọc Tình nhìn bọn họ, liền đi tới trước mặt Ngọc Tình "Tiểu thư, có thể mời cô giúp chúng tôi làm nhân chứng một lần này không?"
Ngọc Tình nhìn cô gái so với lúc trước hoàn toàn không giống như vậy, nhẹ nhàng gật gật đầu "Được!" Có thể giúp đỡ cô ấy thì liền giúp đỡ đi! Gã đàn ông này cũng thật không phải là thứ gì, lại muốn dùng thân thể bạn gái để trợ giúp cho công ty gã.
"Cám ơn cô, tiểu thư." Cô gái hướng tới Ngọc Tình gập người một cái thật sâu. Đối với việc hành vi Ngọc Tình khẳng khái như thế thì rất cảm kích, Ngọc Tình lắc đầu "Không cần cảm kích tôi. Tôi cũng chỉ là một người không có được tình cảm của người khác mà thôi, tâm tình đang dậy sóng." Tinh tinh tương tích (*)! Bốn chữ này rất hợp với cô.
(*) Tinh tinh tương tích là chỉ tính cách, chí hướng,, cảnh ngộ giống nhau, người giúp nhau bảo vệ, đồng tình, ủng hộ. Người có tài năng giúp đỡ nhau, ngưỡng mộ, thưởng thức lẫn nhau.
Có lẽ tương tự câu “Chí lớn gặp nhau” của Việt Nam.
Cô gái kia ngẩng đầu lên, cả hai cô gái đều cảm nhận được sự thương tiếc và đồng tình của đối phương. Ngọc Tình chủ động vươn tay, kéo cánh tay của cô gái đi tới trước mặt gã đàn ông, ngạo nghễ nhìn gã ta "Xin chào! Tôi tên là Ngọc Tình." Gã đàn ông nhìn hai tròng mắt u buồn mà lạnh nhạt của Ngọc Tình, thì thào ra tiếng "Cô là thiên kim của xí nghiệp Ngọc thị?"
Ngọc Tình lễ phép gật đầu, tự tin cười "Đúng vậy." Tiếp theo quay đầu hướng tới cô gái chớp chớp đôi mắt sáng ngời "Chuyện này cô cũng không cần lo lắng đến lúc đó hắn ta quỵt nợ." Cô gái nhẹ nhàng cười "Tôi tên là Long Tình, chúng ta giống nhau đều có một chứ Tình (晴)." Không nghĩ tới tùy tiện kéo tới một người, lại là người có thân phận bối cảnh "Cám ơn cô!"
"Không cần cảm ơn tôi, đi thôi! Đi trước định ra thỏa thuận, lại đi ngân hàng lấy tiền trả lại cho hắn. Tiền của đàn ông, chúng ta đều khinh thường." Cô tin tưởng cô gái bên cạnh có đủ tài chính để trả lại cho tên đàn ông đê tiện vô sỉ trước mặt kia.
Đôi mắt lạnh lùng của Long Tình liếc mắt nhìn gã đàn ông một cái "Đi thôi! Tổng giám đốc tập đoàn Tần thị." Những lời này giống như cười nhạo gã vậy, làm cho trên mặt gã không nhịn được, lại không thể phát tác, dù sao nơi này còn có thiên kim tiểu thư của một xí nghiệp lớn "Vậy thì đi thôi!" Dảng vẻ làm bộ như không sao cả.
Long Tình thản nhiên quét mắt nhìn gã một cái, đối với bộ dáng chân chó (*) của gã càng thêm thất vọng. Tâm cũng đã chết, tình yêu với gã trong một đêm đều biến thành thất vọng, nắm tay Ngọc Tình "Đi thôi! Chúng ta đến văn phòng luật sư đi."
(*) chân chó: thuật ngữ mạng mới, ý nghĩa là nịnh bợ, xun xoe
"Tại sao phải tới văn phòng luật sư?" Tổng giám đốc tập đoàn Tần thị thế nào cũng không muốn tới văn phòng luật sư, thốt ra hỏi. Ngọc Tình khinh miệt cười "Đương nhiên là vì phòng ngừa anh lấp liếm. Có luật sư làm chứng thì tôi tin tưởng không ai có thể lấp liếm cho qua đâu." Tên đàn ông này thật đúng là không phải ngu ngốc bình thường.
"Cô... Đi thôi!" Gã đàn ông đối với việc Ngọc Tình trào phúng rất muốn phát tác, nhưng không thể phát tác, muốn bảo trì phong độ.
Long Tình mím môi cười, tuy rằng hốc mắt vẫn hồng hồng, nhưng nụ cười lại phát ra từ nội tâm làm cho người ta nhìn rất thoải mái. Ngọc Tình đi phía trước, gã đàn ông liền chủ động đi lên phía trước, ở bên cạnh Ngọc Tình.
Thiên kim xí nghiệp Ngọc thị so với thiên kim tập đoàn Ninh thị vừa mới cắn câu thì đáng giá hơn. Vốn nghĩ rằng đợi cho cô ả ngốc nghếch này tiếp khách xong, lấy lại tổn thất của công ty về liền hướng thiên kim tập đoàn Ninh thị cầu hôn. Như vậy thì căn cơ của công ty sẽ càng thêm củng cố, không nghĩ tới để cho hắn gặp được thiên kim của xí nghiệp Ngọc thị.
Ba người đi vào văn phòng luật sư, Ngọc Tình mang theo Long Tình và tổng giám đốc tập đoàn Tần thị trực tiếp tìm vị luật sư của cha cô "Luật sư Điền, đã làm phiền ông rồi. Hai vị này muốn lập ra một thỏa thuận, làm phiền ông giúp một chút."
Luật sư Điền là một người đàn ông chính trực phúc hậu, từ trước đến nay làm việc luôn nghiêm túc mà lại có trách nhiệm.
"Sao tiểu thư Ngọc Tình lại tự mình đến? Gọi điện thoại cho tôi đi qua một chuyến là được rồi." Luật sư Điền bưng bốn ly cà phê tới, sau khi đặt trước mặt họ liền ngồi lên một chiếc ghế sô pha đơn "Các vị khỏe a! Xin hỏi các vị cần lập thỏa thuận gì?"
"Luật sư Điền, là như vầy, cô gái này tên là Long Tình, muốn chia tay với bạn trai cô ấy. Cô ấy muốn thanh toán tất cả chi phí của hai năm qua cho nên phải lập ra một biên bản. Sau khi thanh toán xong hết thảy, tổng giám đốc tập đoàn Tần thị không thể dây dưa với Long Tình nữa, cũng không được làm khó Long Tình." Ngọc Tình vươn tay trái chỉ vào Long Tình, giải thích cho Điền luật sư.
"Đơn giản thôi, chờ tôi một lát nhé. Tôi đi lấy mẫu biên bản cơ bản ra, các vị kiểm tra lại. Nếu có gì không ổn thì sửa chữa lại, như vậy có được không?" Luật sư Điền lễ phép nói với Long Tình và tổng giám đốc tập đoàn Tần thị.
Long Tình và tổng giám đốc tập đoàn Tần thị đồng thời gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Cám ơn luật sư Điền." Long Tình nhẹ giọng nói cám ơn...
Editor: Thuyxt