Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

"Chú Hai, lúc này chú đừng cười tôi, chờ mấy ngày nữa, khi tổ chức lễ cưới với Mạn Quân xong, lúc đó chú chẳng còn được sống nhàn nhã phú quý thế này được nữa đâu!"

Mạn Quân đỏ mặt lên, lén nhìn trộm Mạnh Thiệu Đình một cái, có chút xấu hổ: "Anh cả..."

"Ha ha..." Mạnh Thiệu Đình nhìn dáng vẻ xấu hổ của Mạn Quân, đưa tay vỗ vỗ vào vai cô: "Mạn Quân không phải là em muốn đi ra ngoài một chút hay sao?"

Mạn Quân đáp”vâng” một tiếng rồi đi ra ngoài, chỉ còn lại hai anh em bọn họ, phòng khách trong chốc lát thoáng có chút yên tĩnh.

"Thiệu Đình, ngày cưới của chú và Mạn Quân đã định rồi chứ hả?" Mạnh Thiệu Tiệm châm một điếu thuốc, híp mắt lại nhả khói cất tiếng hỏi.

"Vẫn còn chưa định." Mạnh Thiệu Đình bưng cái ly, cúi đầu nhìn nước trà màu hổ phách trong chén, lười biếng nói.

"Nhà họ Thẩm không bất mãn gì sao?" Mạnh Thiệu Tiệm liếc mắt nhìn anh, hỏi ngược lại.

Mạnh Thiệu Đình nghe anh cả nhắc tới nhà họ Thẩm, cũng có chút tức giận: " Chẳng lẽ nhà chúng ta lại phải nhìn sắc mặt nhà họ Thẩm sao?"

"Cho dù chú nghĩ thế, nhưng ba ba lại không nghĩ như vậy, dù sao, việc buôn bán ở nước ngoài, giữa hai nhà cũng cần có sự hỗ trợ lẫn nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Chú cưới Mạn Quân, cũng làm cho các bậc trưởng bối của hai bên sớm được yên tâm."

Mạnh Thiệu Đình nghe thấy cũng có chút không chịu nổi, khoát khoát tay: "Em biết, cũng sắp rồi, trong một khoảng thời gian nữa thôi."

Mạnh Thiệu Tiệm cười một tiếng, dụi điếu thuốc lá vào trong gạt tàn, kiểu như lơ đãng cười nói: "Anh xem chừng, nhà họ Mạnh ta sắp hai có chuyện vui cùng một lúc rồi."

"Anh cả cũng muốn kết hôn sao?" Mạnh Thiệu Đình nhất thời không kịp thích ứng, có chút kinh ngạc hỏi, trong lòng cũng nhanh chóng hồi tưởng lại. Sao chưa từng nghe nói có một thiên kim con nhà danh giá nào hoặc là người trong giới doanh nhân qua lại kết giao nhỉ?

Mạnh Thiệu Tiệm cười xoẹt một tiếng dài. Hai chân anh ta gác lên nhau, chiếc cằm cương nghị khẽ nhếch lên, trong đôi mắt lộ ra một chút hứng thú hài hước: "Cũng không phải là tôi, mà là chú Ba kia."

"Chú Ba sao?" Mạnh Thiệu Đình thất kinh, "Cùng ai vậy?"

"Còn có thể cùng ai chứ? Chú vẫn chưa biết sao?" Mạnh Thiệu Tiệm cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Trừ Phó Tĩnh Tri ra, chú nghĩ rằng chú Ba nhà chúng ta chịu cưới ai đây?"

"Không thể nào!" Mạnh Thiệu Đình lập tức đứng lên, sắc mặt anh tái xanh, một đôi mắt hẹp dài đẹp mê người đột nhiên co rút nhanh, môi mỏng thoáng hiện một nụ cười lạnh: "Tuyệt đối không thể nảo như vậy!"

"Sao lại không thể nào?" Mạnh Thiệu Tiệm buồn cười nhìn anh: "Chú biết cũng quá muộn rồi, hiện tại chú Ba vừa mua nhà mới, còn đón cả hai mẹ con cô ấy về nhà nữa, ngày ngày chú Ba lấy lòng ở trước mặt mẹ vợ, chuyện cưới xin này chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi!"

Mạnh Thiệu Đình có cảm giác toàn thân mình dường như bị lửa giận bao phủ khắp người y, anh nóng đến mức gần như không nghe rõ được lời nói của Mạnh Thiệu Tiệm nữa.

"Chú Ba cũng thật là có lòng, mẹ Tĩnh Tri nằm liệt ở trên giường, chú ấy vẫn luôn chăm sóc trước sau thật chu đáo. Theo như anh thấy, lần này chắc chắn chú Ba đã động lòng thật rồi, chuyện ba ba bảo nó ra nước ngoài, đoán chừng phải từ từ thôi."

Mạnh Thiệu Đình nghe nói tới chỗ này, không khỏi phát ra tiếng cười lạnh lẽo. Anh chậm rãi ngồi xuống, nhìn Mạnh Thiệu Tiệm ngồi ở bên cạnh đầy dò xét, bùi ngùi nói: "Anh cả, sao em cảm thấy anh lại hay để ý tới chuyện của Phó Tĩnh Tri như vậy thế nhỉ?"

Mạnh Thiệu Tiệm chỉ khẽ cười một tiếng: "Mấy ngày nữa ba ba sẽ trở về, chính là vì xử lý chuyện của chú Ba đấy, chú có ý kiến gì không?"

"Em thì có thể có ý kiến gì chứ?" Mạnh Thiệu Đình châm một điếu thuốc, cười lạnh vẻ khinh thường: "Em và cô ta đã sớm ly hôn, chuyện này có liên quan gì tới em!"

"Nếu như chú đã nói như vậy, vậy thì ở trước mặt ba hãy cầu xin ba tha thứ đi, anh xem chừng chuyện của nó và Tĩnh Tri có chút thiếu suy nghĩ."

"Mặc kệ." Mạnh Thiệu Đình lạnh lùng khạc ra hai chữ, âm trầm cười một tiếng: "Bảo em dắt mối cho vợ trước của mình sống cùng với em trai mình sao? Chuyện như vậy em không thể làm được, để cho bọn họ tự cầu phúc đi."

Mạnh Thiệu Tiệm than thở một tiếng: "Ai chà, Phó Tĩnh Tri cũng thật đáng thương, năm đó, ba mẹ làm việc ấy cũng có chút quá tuyệt tình."

"Anh nói gì?" Mạnh Thiệu Đình và anh cả của mình từ trước đến nay chỉ bằng mặt mà không bằng lòng, cho nên lúc điều tra chuyện năm năm trước anh hoàn toàn không hề nghĩ đến đi tìm anh trai mình để hỏi. Giờ phút này nghe anh trai vừa nói, anh mới nhớ tới, đoạn thời gian năm năm trước đó, Mạnh Thiệu Tiệm vẫn luôn ở trong nhà họ Mạnh, đến tột cùng giữa nhà họ Phó và nhà họ Mạnh đã xảy ra chuyện gì, theo lý anh ta phải biết rất rõ .

Mạnh Thiệu Tiệm lại châm một điếu thuốc, trong con ngươi lại thoáng chút hồ nghi: "Chẳng lẽ chuyện này chú là người trong cuộc lại không biết hay sao?"

"Em biết cái gì chứ? Bọn em ở nước Mỹ, tất cả mọi chuyện đều chỉ được nghe từ trong miệng ba mẹ!" Mạnh Thiệu Đình có cảm giác trái tim mình chợt căng thẳng, anh có chút phiền não, cũng đưa tay châm một điếu thuốc, rít hai hơi, lại càng cảm thấy càng buồn bực thêm, dứt khoát dập tắt, ngồi yên lặng một lúc lâu, chợt trầm giọng nói: "Cho dù ... rốt cuộc trước kia chuyện có thế nào, em cũng không muốn biết nữa, em và cô ấy đã sớm kết thúc rồi. Cho dù thật sự đúng là nhà chúng ta có lỗi với cô ấy, tất cả mọi thứ cũng không còn kéo trở lại được nữa..."

Mạnh Thiệu Tiệm thấy anh như vậy, ngược lại, nở nụ cười: "Anh cũng cho là như vậy, chuyện lúc trước có chút quá bi thảm, biết cũng như không biết... Đúng rồi, anh còn có việc phải đi trước, em nhớ đến sân bay đón ba mẹ nhé."

Mạnh Thiệu Đình gật đầu một cái, Mạnh Thiệu Tiệm cầm áo choàng rồi đi ra ngoài. Mạnh Thiệu Đình ngồi ở trong phòng khách, ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên có cảm giác trống trải không nói ra được. Anh đứng lên đi lên lầu, bất giác đi tới thư phòng. Đẩy cửa ra, anh thoáng đứng lặng ở nơi đó...

Có lẽ do sơ sót của người giúp việc, có lẽ là do hôm nay thời tiết tốt muốn nhà cửa được thông gió, nên cửa phía tây không được đóng lại. Trên cửa sổ rộng rãi để bừa bãi vài ba quyển sách, cơn gió thổi qua không những làm chiếc rèm cửa sổ màu lục nhảy múa theo gió, mà còn lật giở những trang sách kêu loạt xoạt. Anh chợt có chút hoảng hốt, tình cảnh thế này thoạt nhìn thật giống như cô ở chỗ này đọc sách, dáng vẻ như vừa mới rời đi.

Theo bản năng anh bấm một cái vào lòng bàn tay, sắc mặt có chút tái nhợt không yên, xoay người, nặng nề khóa cửa lại, người giúp việc ở lầu dưới có chút giật mình ngẩng lên nhìn, anh cũng không ngẩng đầu lên dặn lại một câu: "Đóng kín thư phòng lại đi."

Anh không muốn phải nhìn thấy tất cả những thứ có liên quan đến cô nữa, không bao giờ ... muốn thấy nữa.

********************

Bất giác Mạnh Thiệu Đình cho xe chạy đến bên ngoài khu nhà trọ mà Mạnh Thiệu Hiên mới mua. Hôm nay anh vừa mới đổi chiếc xe mới, cho nên không cần lo lắng bị Mạnh Thiệu Hiên nhận ra, dứt khoát im hơi lặng tiếng, dừng ở nơi đầu đường.

Anh chỉ muốn chứng minh một điều, rốt cuộc có phải Phó Tĩnh Tri đã cùng sống với Thiệu Hiên rồi hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui