Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

"Con hiện tại không muốn kết hôn." Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng nói một câu, khiến cả bốn người đứng đó đều thay đổi sắc mặt.

Mạn Quân gần như tan vỡ, chỉ lăng lăng nhìn hắn, nước mắt chảy không ngừng, mà Trầm phu nhân đã hổn hển một bước tiến lên, chỉ mặt hắn nghiêm nghị chất vấn: "Nhị thiếu gia, Mạn Quân là một cô gái thanh thanh bạch bạch theo cậu năm năm, kết quả lại nhận sự khi dễ của cậu như vậy? Ở Hawaii cậu lâm trận đào hôn, Mạn Quân đã giúp cậu nói chuyện trước truyền thông, đến bây giờ, cậu dễ dàng một câu nói không kết hôn, cậu đem Mạn QUân nhà chúng tôi đặt ở nơi nào?"

Mạnh Thiệu ĐÌnh hơi căng thẳng, dung nhan kiên nghị anh tuấn chậm rãi hiện một tia giãy giụa cay đắng, Trầm phu nhân nói tất nhiên là đúng, Mạn Quân đối với hắn làm tất cả, hắn đều nhìn thấy, đều ghi trong lòng, hắn mặc dù là người lạnh bạc, nhưng cũng không phải không có tâm, năm năm này Mạn Quân thế nào, hắn là người rõ ràng nhất.

Thế nhưng, cảm kích vĩnh viễn không thể hóa thành yêu thương, hắn bất lực.

"Thiệu Đình, con nếu như không cưới Mạn Quân, cũng tốt, cha con tuyệt đối sẽ không cho con ở lại Mạnh gia, con cũng đừng quên, tháng sau họp ban giám đốc, sự việc muốn tuyến bố con là người kế nhiệm chủ tịch, con bây giờ chọc ra chuyện như vậy...Vì một nữ nhân, để lại nhậm tốt tiền đồ cùng gia nghiệp từ bỏ được không?"

Mạnh phu nhân lúc này khôi phục mấy phần im lặng, bà tỉnh táo lại, nhẹ nhàng khéo léo một phen nói, lại đem tâm tư Mạnh Thiệu Đình vòng vo mấy phần.

Giữa đàn ông và phụ nữ không giống nhau.

Ở trong lòng phụ nữ, tình yêu lớn hơn trời, vì người đàn ông mình yêu, người phụ nữ có thể buông tha gia đình, tiền đồ, tình nguyện cuộc sống nghèo khổ, mà người đàn ông tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Con trai chính mình giáo dưỡng ba mươi năm, Mạnh phu nhân vẫn là rõ ràng.

Trên mặt hắn lúc này tinh thần giãy giụa, chính là đáp án tốt nhất.

Đàn ông thôi, càng là không chiếm được, lại là thứ tốt nhất, nếu như người phụ nữ này năm năm sau bị Thiệu Đình ba câu dỗ ngon ngọt mà đã siêu lòng, không chừng sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta thật đúng là thông minh, lòng dạ thật là sâu.

Làm cho Thiệu Hiên đối với cô khăng khăng một mực không nói, hiện tại lại còn làm cho con trai bà cũng ăn nhầm thuốc tìm đủ mọi cách đối với cô ta che chở sủng nịnh.

Mạnh phu nhân trong lòng sinh hận, hận không thể làm cho nữ nhân này đi theo cha mẹ đoản mệnh của cô ta.

Đem Mạnh gia đang êm đẹp hảo hợp không yên, lúc trước buộc cô ta cùng Thiệu Đình ly hôn, căn bản cũng là lựa chọn chính xác.


"Nhị thiếu gia, Thẩm gia chúng ta có uy tín danh dự của người Thẩm gia, cũng không phải để người bắt nạt mà còn thờ ơ, Mạn Quân của chúng ta tuy đối với cậu khăng khăng một mực, nhưng cậu như vậy dối gạt người, chúng ta cũng không lấy chống cho thỏa đáng, Mạnh phu nhân, xin lỗi không tiếp được."

Trầm phu nhân thấy hắn trầm mặc, tâm tư vừa chuyển, không khỏi âm ngoan nói, bà nói có thâm ý liếc nhìn Mạnh phu nhân một cái, xoay người lôi Mạn Quân muốn rời đi.

Không ngờ Mạn Quân là đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cô chỉ là rơi lệ nhìn Mạnh Thiệu Đình, trong lòng đầy khổ sở, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói nên lời gì, im lặng hồi lâu, mới thê ai mở miệng: "Thiệu Đình, anh lần trước đáp ứng em, anh chỉ là chậm hôn kỳ, anh đã thề..Thiệu Đình..."

Mạnh Thiệu ĐÌnh thấy Mạn Quân khóc chật vật đến cực điểm, trên mặt dung nhan cũng nhòa, năm năm này sớm chiều làm bạn, muốn cùng hắn đối với cô như cô phụ, ở Hawaii hắn đào hôn đã đem cô đặt vào hoàn cảnh ủy khuất tuyệt vọng, trái tim hắn cuối cùng cũng nhảy lên nhàn nhạt xót thương.

"Mạn Quân..." Mạnh Thiệu Đình muốn mở miệng, trong lòng Tĩnh Tri lại bỗng nhiên hơi tránh né, như cũ là che khẩn ở hai má, cúi đầu âm thanh nhẹ nhàng khàn khàn vang lên: "Tôi mệt mỏi, về phòng trước."

Cô nói xong cũng đi, không chút do dự xoay người, bóng lưng đơn bạc lại mang theo tư thái kiêu ngạo,Mạnh Thiệu ĐÌnh thấy cô yên lặng trên đường nhỏ trở về phía trước, trên người cô mặc y phục tiên diễm, lại làm cho người cảm giác đã tịch liêu nay lại nhuộm đến tận xương tủy.

Chua xót khổ sở nói không nên lời từng chút từng chút một xông tới, Mạnh Thiệu Đình ho nhẹ một tiếng, cũng chưa từng liếc nhìn Mạn Quân thêm lần nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chuyện kết hôn, hôm khác lại nói, đương nhiên, nếu như Thẩm bá mẫu cố ý không thương lượng, con cũng không sao cả, Thiệu Đình cáo từ trước."

Mạnh Thiệu ĐÌnh nói xong, nhấc chân liền đi, nước mắt trong đáy mắt Mạn Quân nhanh chóng rơi xuống, cô lảo đảo đuổi theo hai bước, lại bị Trầm phu nhân kéo, có chút thở gấp mắng nhỏ: "Còn ngại không đủ mất mặt?"

Mạn Quân ngây ngốc đứng đó, cả khu vườn xanh tươi ướt át, ánh mặt trời ấm áp, dễ ngửi thấy mùi bùn đất thơm ngát, không khí cuối xuân đầu hè xinh đẹp như vậy, nhưng cô lại cảm thấy thê lương không nói nên lời, thân ảnh của hắn đuổi theo nữ nhân khác đi, ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không, đều không tình nguyện.

Mạnh Thiệu Đình đi được mấy mét, bỗng nhiên ngừng lại, Mạn Quân ngực run lên, không khỏi chặt lại, con ngươi đang rưng rưng mờ mịt thêm mấy phần tia sáng, cô hô hấp đều ngừng lại, lại nghe thanh âm hắn trầm ổn chậm rãi vang lên.

"Thẩm bá mẫu,Mạn Quân, các người tốt nhất sau này vẫn là không nên tới nơi này."

"Thiệu Đình, con rất quá đáng! Con đem mẹ đặt ở vị trí nào? Con đem Mạn Quân phóng ở nơi nào?" Mạnh phu nhân sớm đã tức giận không chịu nổi, nghe hắn lạnh băng nói như vậy, rõ ràng muốn cùng Phó Tĩnh Tri ở trong này song túc song bay, bà làm sao có thể nuốt được hạ khẩu khí này?

"Mẹ, chuyện của con, sau này cũng không phiền người phí tâm, ở đây, tốt nhất người cũng không nên tới, lại làm ra những sự tình không vui, mọi người đều không thoải mái."


Mạnh phu nhân nghe hắn nói như vậy, thở gấp phản cười, sắc mặt trắng bệch dọa người, cúi đầu cười mấy tiếng, vừa rồi nhịn xuống đáy lòng đau đớn nói: "Thiệu Đình con có biết con tình nguyện đối tốt với cô ta, nhưng người ta căn bản chỉ nghĩ đến chuyện rời khỏi con..."

"Không cần nói." Mạnh Thiệu Đình nghiêm nghị ngăn lại, thân thể cao to dưới ánh nắng mặt trời có chút cô đơn, dưới mái tóc ngắn là một đôi mắt yên lặng mà lại dẫn ẩn bừng bừng phấn chấn uất giận: "Đây là chuyện giữa con và cô ấy, không cần người khác bận tâm, cũng không tới phiên người khác nhúng tay, coi như mẹ cùng cha cũng không được."

"Thiệu ĐÌnh! Con bị quỷ mê hồn rồi! Nữ nhân kia căn bản là lợi dụng con để trả thù Mạnh gia chúng ta, con có biết hay không? Cô ta trước mặt mẹ một bộ dáng, trước mặt con lại là bộ dáng khác, con xem một chút tay của mẹ, đều bị cô ta cào...Con cho là cô ta quả thật nhu nhược như vậy?"

Mạnh phu nhân một bước tiến lên, đem cánh tay bị mấy vết cào thật sâu đưa đến trước mặt Mạnh Thiệu Đình...

Hắn nhìn vết cào vẫn còn vết máu mới mẻ, không khỏi run lên, lại nhìn thấy mẹ mình mặt mũi tái nhợt, như thế nào sẽ là vô tâm mềm?

Hắn bên này hơi chần chừ, Mạnh phu nhân thừa dịp lại nói: "Thiệu ĐÌnh, đừng ngốc, mẹ sống bao nhiêu tuổi đầu, đã trải qua bao nhiêu sự? Nữ nhân này thực sự đáng sợ, cô ta sẽ phá hủy Mạnh gia chúng ta..."

"Đừng nói nữa." Mạnh Thiệu Đình giơ tay lên ngăn Mạnh phu nhân đang nói, hắn xoay người lại, hít một hơi: "Mẹ, người trở về đi,chuyện của con và cô ấy, tự con sẽ xử lý, mẹ sau này không nên xen vào nữa."

Hắn nói xong liền bước nhanh đi, cũng không nghe Mạnh phu nhân nói gì, chỉ là muốn nhanh đuổi kịp Tĩnh Tri, muốn...hỏi cô một câu.

Hắn biết cô có bao nhiêu hận hắn, cũng biết cô hận Mạnh gia, thế nhưng trong lòng của hắn, cô cũng không phải là một người thiện tâm cơ, vết cào trên tay Mạnh phu nhân rõ ràng tồn tại, nhắc nhở hắn, Phó Tĩnh Tri thực sự thay đổi.

Có lẽ sau ngày hắn nói chuyện với cô,cô liền lặng yên thay đổi, đem thiện lương tốt đẹp hóa thành âm u độc ác ngày hôm nay.

Mạnh Thiệu Đình lên lầu, đẩy ra hai cửa phòng ngủ, đều không nhìn thấy Tĩnh TRi, Mạnh Thiệu ĐÌnh hơi chần chừ, liền lên tầng ba, nơi đó có một thư phòng, vẫn là mới tinh, hắn cố ý chuẩn bị cho cô.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên cô đang ôm đầu gối ngồi trên bệ cửa sổ, Mạnh THiệu Đình đứng ở cửa, chỉ thấy một gò má, ánh sáng làm bao phủ quanh người cô ấm áp, nhưng thoạt nhìn lại như là tịch mịch.


Điểm tức giận trong lòng Mạnh Thiệu ĐÌnh nguyên bản dần tiêu tan, hắn đẩy cửa đi vào, cô chậm rãi xoay người lại, lại cho hắn một nụ cười nhàn nhạt.

Hắn thực sự mềm lòng.

Đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ngồi xuống, xem kỹ bên má cô, hai bên đều sưng lên, vết sưng đỏ gần như trong suốt, không khỏi yêu thương nhẹ nhàng sờ, Tĩnh Tri hoảng phiến diện đầu, trong miệng kêu một tiếng, đau đến nỗi mồ hôi lạnh tỏa ra...

"Đau dữ dội?" Hắn cuống quýt thu tay về, lại thấy cô nhẹ nhàng gật đầu, viền mắt cũng sưng đỏ.

Cô như vậy nhu nhược, mang theo bộ dáng bất lực, lại làm cho hắn càng muốn che chở, lời định chất vấn đã hoàn toàn bỏ quên, hai tay đem cô ôm vào ngực, Tĩnh Tri thuận thế nằm ở trên chân hắn, tóc của cô lành lạnh theo hai vão rũ xuống,Mạnh Thiệu Đình nghe được thanh âm của cô lúc cúi đầu: "Anh thả tôi đi đi."

Cánh tay ôm cô bỗng siết chặt, Mạnh Thiệu Đình chỉ thấy danh hỏa vô danh thiêu đốt: "Tôi sớm đã nói, muốn cũng đừng nghĩ!"

"Anh định để tôi chết ở chỗ này sao? Thanh âm của cô biếng nhác, lại mang theo vị đạo kiều mềm, Mạnh Thiệu Đình cảm giác hơi thở nhợt nhạt dâng lên ở chân của hắn, cách lớp quần nhưng là vẫn như vậy thiêu đốt, hắn cúi đầu hôn sợi tóc lành lạnh của cô: "Sau này sẽ không có người đến,tôi cam đoan."

"Vậy anh định xử lý vị hôn thê của anh như thế nào?" Tĩnh Tri bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng tử mắt cô cách mắt hắn rất gần,Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy mặt mình trong con ngươi ấy, chỉ có chính hắn.

Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên nặng nề cười một tiếng: "Ghen tỵ?"

Tĩnh Tri xích một tiếng, cúi đầu nằm lại trên chân của hắn: "Anh cảm thấy có thể sao?"

"Không có gì là không có khả năng, cô trước đây không phải là yêu tôi đến chết đi sống lại sao, tôi cảm thấy hiện tại muốn cô yêu tôi một lần nữa không phải việc gì khó."

"Tôi cảm thấy thật khó khăn." Tĩnh Tri rất nghiêm túc mở miệng, từng chút từng chút ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Thực sự."

"Hả?" Hắn hơi nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng hỏi.

"Tôi thích một người lúc, sẽ rât chuyên thích nhất hắn, trong mắt giả bộ không dưới những người khác, năm năm trước là, năm năm sau vẫn là."

Cô nhợt nhạt cười: "Anh hiểu?"


Bàn tay nắm vai cô dần dần siết chặt, đáy mắt dần dần dâng lên ngọn lửa: "Ý của cô là nói cô thích Thiệu Hiên, trong lòng cô bây giờ là Thiệu Hiên?"

"Đúng, thân thể của tôi đều cho hắn, anh phải biết rằng, nữ nhân chỉ biết cùng nam nhân mình thích cam tâm tình nguyện trên giường."

Cô vừa mới dứt lời, Mạnh Thiệu ĐÌnh bỗng nhiên dùng lực đẩy cô ra, Tĩnh Tri ngã ở trên sàn lẳng lặng nhìn hắn: "Đây là anh nói sẽ đối tốt với tôi? Thiệu Hiên không nói đến động thủ với tôi, hắn ngay cả một câu nói nặng cũng không nói với tôi..."

"Thiệu Hiên Thiệu Hiên, cô cả đầu đều muốn hắn, Phó Tĩnh Tri,cô có tâm hay không, cô rốt cuộc có tâm hay không?"

Hắn cuồng nộ mở miệng, ôm gối ôm đập hướng mặt Tĩnh Tri, cô không né tránh, mặt sưng đỏ càng đau, cô liền nhìn hắn giận dữ, yên lặng nói: "Anh giữ tôi lại, sớm tối là hại tôi, nếu anh cảm thấy đối với tôi có mấy phần áy náy, hãy thả tôi đi đi."

Hắn giận đến mức tận cùng, nhưng lại khẽ nở nụ cười: "Tĩnh Tri..."

Thanh âm của hắn như vậy ôn nhu: "Cô không cảm thấy, nếu cô công khai ở cùng một chỗ với tôi, cha mẹ tôi sẽ tương đối dễ dàng bị kích thích sao?"

"Cuối tuần, Mạnh thị bắt đầu phiên giao dịch, tôi sẽ dẫn cô đi tham gia tiệc." Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng sờ sờ má sưng đỏ của cô: "Nếu cô ngoan ngoãn, ta sẽ nhường Thiệu Hiên đi đến nước Mĩ trước, sau đó sẽ cho cô gặp mặt..."

"Anh không gạt tôi?" Tĩnh Tri thoáng cái nắm lấy tay hắn, như vậy nắm chặt, cô cấp bách mà lại nghi hoặc nhìn hắn, như là nghe được sự tình gì đó khó có thể tin được.

"Tôi nói, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, cô dù có muốn lên mặt trăng, tôi cũng vắt óc thỏa mãn cô..."

Hắn cười rất xấu rất tà, nhưng dưới ý cười, không biết có phải là Tĩnh Tri nhìn nhầm, lại có nhàn nhạt thê lương, hắn nói xong liếc nhìn cô một cái, đã đem tay rút ra, xoay người đi, Tĩnh Tri một mình ngồi đó, trong lòng chợt vui chợt buồn,chí ít, nhìn thấy Thiệu Hiên, xác định là hắn ổn, cũng vì thế mà làm cho cô an lòng...

Cô rơi vào vòng xoáy báo thù này, đã đi không được, chỉ hy vọng Thiệu Hiên có ngày bình an.

Tiếp: Gần gặp mặt

Giao thừa ba huynh đệ lớn đi xem bắn pháo hoa, còn lại hai tỷ muội ở nhà trông nhau và dịch một chương dài mừng tuổi năm mới độc giả.

Chúc các bạn năm mới khỏe mạnh, vui vẻ và gặp nhiều may mắn nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận