Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Một phòng trầm mặc, cuối cùng nghe được thanh âm của hắn chậm rãi vang lên, Tĩnh Tri đột nhiên ngẩng đầu, hắn như có điều đang suy nghĩ nhìn ánh mắt của cô, cô thân bạn trên bàn chỉ có một bình hoa, hoa sơn chi lặng lẽ tỏa mùi thơm.

Mạnh Thiệu Đình nhìn ánh mắt của cô lúc này, lại có một cảm giác hơi thở dài.

Có lẽ trong tiềm thức, hắn cũng không muốn đem cô bức đến đường cùng, chỉ là, buồn cười cần một cái cớ quang minh chính đại, sau đó đốt tâm thực cốt quấn quýt dằn vặt, cho mình một chút an ủi.

An ủi mình, hắn kì thực cũng không có nhiều quan tâm cô, làm sao sẽ có thể chịu đựng được đứa bé này?

Tĩnh Tri cảm giác khí lực toàn thân mình đều bị rút cạn, cô mềm mại co quắp ngồi ở trên giường, lại chậm rãi cúi đầu, nước mắt im lặng từ trong hốc mắt tuôn ra, rất nhanh ướt nhẹp cả gối, cảm xúc lạnh lẽo dán trên tai trên mặt, cô cảm giác máu ấm áp bắt đầu lưu động toàn thân, giờ khắc này cô lại cảm giác có một sự sống mới đang nảy nở.

Thanh Thu nhìn hai người bọn họ, trong lòng chỉ cảm thấy nói không nên lời, Phó Tĩnh Tri bao nhiêu bất hạnh, lại có bao nhiêu may mắn, cô ấy chí ít có thể giữ được con của mình, còn con của cô thì sao, đứa nhỏ đã bốn tháng, cứ như vậy ra đi, thế nhưng cha đứa nhỏ đầu sỏ gây nên chuyện, cả ngày lẫn đêm ở trước mặt cô chướng mắt, thường thường lại đâm một đao vào trong lòng cô.

Thanh Thu chậm rãi xoay người sang chỗ khác, cũng không nhìn Thẩm Bắc Thành lấy một cái, trực tiếp cúi đầu đi ra ngoài.

"Thanh Thu..." Thẩm Bắc Thành thấy thần sắc cô rất lạ, vội vàng chào Mạnh Thiệu Đình một tiếng rồi đuổi theo.

Thanh Thu thân thể cao cao gẩy teo một mình bước dần xa trong hành lang thật dài, Thẩm Bắc Thành bước mấy bước dài, cuối cùng đến thang máy thì đuổi kịp cô, muốn đi vào, không ngờ Thanh Thu chỉ cúi đầu nói một câu: "Bắc Thành, tôi nghĩ muốn về Tỷ vườn vài ngày, anh về một mình đi, không nên theo tới."

"Triển Thanh Thu!" Thẩm Bắc Thành cận lực cắn răng, thang máy ở trước mặt hắn khép lại, cuối cùng thoáng nhìn trong, hắn chỉ thấy thân ảnh gầy teo của cô, cùng nhánh tóc đen dài che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo...đáy lòng hắn lướt qua một cảm giác trống rỗng cũng mất mát, nhưng thoáng cái biến mất, thay thế vào đó lại là hận ý một chút dâng đến...

Tỷ hồi tỷ hồi! Vốn là như vậy, luôn luôn hối hận là đem cả người phong bế, luôn luôn có việc không hài lòng là lại hồi Tỷ vườn, cô thà rằng đối giả sơn, đối kim ngư trì, thà rằng đối với lồng chim trong đình, thà rằng đối với mỗi khóm hoa mỗi bụi cỏ kể ra toàn bộ tâm sự, đều không muốn cùng hắn nói hơn một câu!


Hắn biết trong lòng cô oán hận, ủy khuất, hắn làm sao không biết>? Đó cũng là con hắn, là đứa con đầu tiên của hắn và cô, hắn chẳng lẽ không đau lòng?

Thế nhưng Lạc Tương có cái gì sai? Cô ấy là người con gái thanh cao thiện lương, nhìn thấy người khác nghị luận thị phi đều quay người bỏ đỉ, sẽ đối với cô cố ý hạ thủ? Hắn không tin, hắn biết Lạc Tương mười mấy năm, chẳng lẽ còn không biết cô ấy có phải là người tốt hay không?

Một quyền nện vào cửa thang máy, Thẩm Bắc Thành hung hăng cắn răng, Triển Thanh Thu, cô muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu đi! Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước.

CÔ nếu như muốn ở Tỷ vườn cả đời, cũng làm thỏa mãn cô đi!

***********

"Có thể làm được hay không?"

Một người ngồi, một người đứng, một người ánh mắt hướng về cửa, một người lại ở bên cửa sổ, trong phòng chỉ còn lại hai người, ai cũng không nhiều liếc mắt người kia một cái.

Tĩnh Tri vẫn chìm đắm trong hoảng hốt, có thể làm được hay không? CÓ thể hay không>?

Nếu như đáp ứng yêu cầu của hắn, như vậy kiếp này không thể được gặp đứa nhỏ cùng Thiệu Hiên, nếu như không đáp ứng, đứa nhỏ lại không được đảm bảo.

Mà thôi mà thôi, hắn đối với mình giam cầm, duy trì được bao lâu? Một đoạn hôn nhân kia cô đã nhận rõ, hắn là người bạc tình lạnh lùng, đợi hắn chán ghét, sẽ như là một nắm vải rách ném đi, đến lúc đó, cô cùng Thiệu Hiên cùng đứa nhỏ, còn buồn không có gặp gỡ?


"Tôi đáp ứng." Cô nặn ra ba chữ.

Mạnh Thiệu Đình tay nhéo một đóa hoa trắng tinh cười nhạo,ngón tay hơi vân vê, nghiền nát cánh hoa, trong lòng có một chút không cảm giác.

Đây là một loại ma chướng, mê tâm trí của hắn.

Biết rõ là lưu cô lại bên mình giống như tiếp nhận một ly rượu độc, nhưng hắn không có cách nào khống chế chính mình.

Cô đáp ứng, vì đứa nhỏ của cô và Mạnh Thiệu Hiên, cô đáp ứng lưu lại bên người đàn ông mà chính miệng cô nói là buồn nôn này, cô đáp ứng lưu lại làm nữ nhân của hắn đoạn tuyệt quan hệ với Thiệu Hiên.

Hắn là nên cười nhạo phụ nữ trời sinh cố chấp cùng ngu đần, hay là nên cười nhạo chính mình, gắt gao quấn quýt lấy nữ nhân luôn chán ghét hắn.

"Được, hôm nay tôi bảo An Thành đi làm một chút thủ tục, ngày mai tôi đem hiệp nghị đến, cô phải biết, con người của tôi từ trước đến nay làm việc đều không để lối thoát, miệng nhận lời, ở trong mắt tôi, chó má cũng không bằng."

Hắn lúc này mới xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống cô, từ đầu chí cuối đều là như vậy nhợt nhạt cười.

"Cái gì thủ tục? CÁi gì hiệp nghị?" Tĩnh Tri có chút mờ mịt nhìn hắn, hắn đưa lưng về phía cửa sổ mà đứng, khóe môi trước sau vẫn một nụ cười mỉa mai, làm cho Tĩnh Tri càng thấp thỏm bất an...

"Cô sau này đã muốn làm tình nhân của tôi, tại sao còn có thể làm vợ của người khác? Đương nhiên là cô phải cùng Thiệu Hiên ly hôn..."


Hắn cúi đầu, rũ mi mắt che khuất đáy mắt châm biếm, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp cùng ôn nhu, giống như là đang nói Tĩnh Tri ngày mai chúng ta đi lĩnh giấy hôn thú, lưu luyến cùng nhu tình.

"Không...Mạnh Thiệu Đình, anh,, anh không thể làm như vậy, ly hôn là hai bên vợ chồng cùng đồng ý mới có thể đáp ứng ly hôn, anh không có quyền điều khiển việc của tôi cùng Thiệu Hiên..."

"Cô không biết trên đời này có câu có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ hay sao? CŨng là cô đơn thuần cho rằng, tôi ngay cả một chút chuyện nhỏ này cũng đều bày bất binh?"

Hắn nói đến đây, lười nhác xoay người lại, cúi đầu xuống,một ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Tĩnh Tri, hắn cười rất mê người, rất ôn nhu: "Tĩnh Tri, người ta nói, Mạnh nhị thiếu bao nữ nhân đã kết hôn, đối với thanh danh của tôi đều không tốt? Đã muốn làm tình phụ, phải tận trách một chút, cố chủ hài lòng, phúc của cô mới có thể nhiều một chút."

Hắn buông cô, liền cười lạnh một tiếng.

Một khắc kia, hắn bước ra khỏi phòng bệnh, cửa phòng tùy tiện bị hắn khóa chặt,trong phòng lập tức một mảng yên lặng.

Tĩnh Tri hơi nghiêng mặt, nhìn đến hoa sơn chi trong bình thấy thưa thớt nhiều, trên bàn, trên mặt đất đều là cánh hoa, vị đạo nhợt nhạt yếu ớt như thấm vào ruột gan, ánh mắt của cô dần dần mông lung, ôm chặt hai đầu gối co rúc ở góc tường.

Tĩnh Tri, đừng sợ, nhịn một chút, tất cả thống khổ qua đi, sẽ đều là quá khứ, giống như là trời tối rồi sẽ lại có bình minh, cô sẽ kiên trì chờ.

Mạnh Thiệu Đình lái xe khỏi bệnh viện, hắn đã gọi điện cho An Thành, phân phó hắn đi làm chuyện này, đi một lần hôn chứng với hắn mà nói đúnglà không phải việc gì khó khăn, huống chi, tất cả giấy chứng nhận của Thiệu Hiên đều được đem trở về, mục đích là hạn chế tự do của hắn, không có chứng minh thư, hộ chiếu, hắn không thể ra khỏi NewYork một bước, hiện tại, sự tình của Thiệu Hiên bên kia không có gì cần lo lắng nữa.

Việc hắn cần giải quyết, chính là lắng lại việc phẫn nộ của hai cha mẹ hắn, làm thế nào trấn an Thẩm gia cùng Mạn QUân, làm thế nào để những quyết định của công ty về ban giám đốc không có thay đổi, để hắn thuận lợi ngồi lên ghế chủ tịch.

Bắc Thành cũng nói với hắn về thủ đoạn của Đại ca, người thường có thể giấu tài một năm, còn người có lòng dạ cực sâu có thể mười năm cũng không ai phát hiện, mọi thứ quá hoàn mĩ, tất cả đều phải đề phòng.

Mạnh Thiệu Đình cực kì không quen nhìn đại ca thủ đoạn, ở trong lòng hắn, là đàn ông, làm việc gì cũng phải quang minh chính đại, một là anh sống tôi chết, cũng giống như chuyện của Phó tĨnh Tri, hắn có mấy vạn loại phương pháp, thủ đoạn đùa giỡn, ngoạn tâm kế, kết quả so với như bây giờ tốt hơn mấy phần, nhưng hắn lại chính là muốn như vậy thoải mái dùng thủ đoạn tà ác cùng Thiệu Hiên cướp đi.


Có một số việc, đàn ông có thể không chút để ý chê cười mà buông tay, mà có một số việc, buông tay cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.

Thiệu Hiên mềm lòng buông tay, thế nhưng thắng hắn sao? Không,tại cuộc tranh đoạt này, chính là người nào lòng dạ độc ác hơn, đó mới là người thắng.

Mạnh Thiệu Đình lái xe có chút vô mục đích, lúc trước hắn xong việc công ty chính là chạy thẳng về biệt thự Mai vườn, mà bây giờ, hắn không muốn gặp nữ nhân kia, cũng không muốn về Mạnh gia nghe cưỡng bức cùng dụ dỗ, thật sự cảm thấy buồn cười.

Hắn hiện tại đã ba mươi tuổi, thế mà cha mẹ còn xem hắn như đứa trẻ, mưa toan khống chế hắn, chẳng lẽ cho rằng hắn không biết gì sao?

Tại sao muốn đem công ti giao cho hắn, đại ca đã quản nhiều năm như vậy, giao thiệp phong phú, công trạng hàng năm kéo lên, đáng nhẽ nên để vị trí này cho đại ca sao lại cố nài cho hắn? Nhìn trúng, bất quá là nghe một lời mà thôi.

Đúng, hắn luôn hiếu thuận, nghe lời hai lão, quan trọng hơn, không có tâm cơ cùng lòng dạ sâu như đại ca, đối với một người cả đời nắm quyền giễu võ dương oai mà nói, coi như buông quyền trong tay, hắn cũng không hy vọng mình trở thành một vật bày biện.

Rất hiển nhiên, hắn so với đại ca thích hợp, vì thể hiển nhiên nhất định hắn là người thắng.

Thế nhưng hiện tại, nếu như hắn cũng dài nghịch lân, có phản cốt, hai vị kia sẽ làm như thế nào?

Mạnh Thiệu Đình trong lòng thầm nghĩ, Mạnh Gia này ba người con trai, thật đúng là kiếp trước tạo nghiệt, đều thua ở trong tay một nữ nhân.

Nữ nhân kia, rốt cuộc có điểm nào tốt?

Ps: Chắc đến đây thôi mn nhé, mình ko có thời gian edit nữa, edit ẩu thì bị chê nên mất hứng lắm. Các bạn đợi bên LQD vậy, chắc theo mấy năm nữa cũng hết truyện này thôi, tại mình mỗi ngày cố hai ba chương nên ko làm cẩn thận được, các bạn đợi bên ấy mỗi tuần một hai chương sẽ chất lượng hơn! Cảm ơn mn!

P/s: Ad đang năn nỉ chị ý dịch tiếp :-ss mọi người cùng ad năn nỉ chị ý nhé. Chị ý cũng bận bịu và có con nhỏ nữa mà dịch cho mọi người Free mỗi ngày vài chương vậy mà vẫn có con sâu cm bỏ giàu nồi canh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận