Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Đàn ông không có tâm, tàn khốc vô tình giống như anh, hoàn toàn không đáng để người khác đồng tình một chút nào.

Tĩnh Tri nghĩ tới đây, liền chuẩn bị gọi điện thoại chất vấn anh, không ngờ vừa mới lấy di động ra, thủ trưởng cho người gọi cô lập tức đi qua, nói là fax gửi tới từ nước ngoài, muốn cô lập tức phiên dịch ngay.

Tĩnh Tri quýnh lên, cũng không kịp gọi điện thoại nữa, vội vàng đi về phòng làm việc của mình.

Bận rộn như vậy đến hơn nửa buổi chiều, chờ cô phiên dịch xong một đống giấy tờ đó, sau khi đóng dấu sửa sang lại, chỉ còn một tiếng là tan tầm .

Tĩnh Tri cầm cái ly, chuẩn bị pha cho mình một ly trà xanh. Cô mới vừa đi tới ngoài phòng giải khát, liền nghe được bên trong có người đang nói chuyện. Cô cũng không để ý, nhấc chân muốn đi vào, lại nghe được giọng nói của một cô gái: "Trương Dương đang làm tốt, sao lại từ chức chứ?"

Trương Dương từ chức? Tĩnh Tri hoảng sợ, Trương Dương được cho là nhân tài số một, số hai ở trong phòng kế hoạch của công ty. Hơn nữa anh ta đi làm ở trong này từ khi mới tốt nghiệp, thời gian làm việc cũng coi như khá lâu, tiền lương cao hơn cô rất nhiều, tương lai còn có thể thăng chức, anh ta lại buông tha công việc tốt như vậy, trừ phi là đầu óc vào nước?

"Ai biết được? Nói không chừng là leo lên chức cao hơn thì sao?"

"Anh ta xem như là phát triển không tệ ở công ty chúng ta, đi chỗ khác bắt đầu một lần nữa, anh ta không ngốc như thế chứ?"

"Tôi nghĩ, thật đúng là có chút kỳ quặc. Các cô nói đi, có phải có liên quan đến chuyện anh ta bị đánh không?"


Tĩnh Tri vừa nghe được câu này, đột nhiên run rẩy một chút. Chẳng lẽ sau khi Mạnh Thiệu Đình tìm người đánh Trương Dương, còn uy hiếp anh ta không thể nói ra, lại buộc anh ta từ chức, không được ở cùng công ty với cô?

Đúng, nhất định là như vậy, trừ cái đó ra, không có lý do khác để giải thích nguyên nhân Trương Dương từ chức. Cho dù là đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như cô là Trương Dương, không phải vạn bất đắc dĩ, cô tuyệt sẽ không buông tay công việc tốt như vậy!

Tay nắm cái ly của Tĩnh Tri đều run rẩy đến sắp không thể kiềm chế, cô cắn răng một cái, xoay người đi tới chỗ làm việc của mình, để cái ly lên bàn, lấy điện thoại di động liền xông ra ngoài.

***********************************************************************

Ngồi thang máy tới ban công tầng cao nhất, gió thổi tới có chút mãnh liệt, làm cô nhịn không được rùng mình một cái. Tĩnh Tri làm mình tỉnh táo hồi lâu, rồi mới tìm kiếm được số điện thoại của anh từ trong danh bạ.

Cô nhìn dãy số kia, trong đầu lại không chịu khống chế nhớ lại hai tin nhắn anh gửi cho cô vào ngày trở về thành phố C đó.

Ở trong ấn tượng của cô, anh chưa bao giờ là một người nói ra lời ấm áp, nếu tin nhắn như vậy xuất phát từ Thiệu Hiên, cô sẽ cảm thấy thuận lý thành chương, thậm chí cảm thấy đáng yêu, nhưng là Mạnh Thiệu Đình...

Cô chỉ cần nghĩ đến anh, hoặc là nhìn thấy tên anh sẽ nhịn không được cả người phát run. Anh ở trong trí nhớ của cô, ngoại trừ tàn nhẫn vô tình, chính là thủ đoạn độc ác...

Cô sợ, thực sự sợ, khi đó mang theo bánh bao nhỏ rời khỏi anh, cô cũng đã thề sẽ không để cho mình có bất kỳ quấn quýt không rõ gì với anh nữa. Những ngày đó như là một cơn ác mộng, tỉnh liền không muốn nhìn thấy nữa.

Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cô không thể để mình tiếp tục nghĩ như vậy nữa. Mặc kệ bây giờ thái độ của anh với cô như thế nào, đó đều là chuyện của anh, cô không muốn để ý tới nữa, cũng không muốn lại để ý tới nữa.

Bấm số điện thoại của anh, Tĩnh Tri nghe trong ống nghe truyền đến tiếng gọi điện thoại tút tút, chỉ cảm giác tâm mình cũng nhảy 'thình thich' nhanh hơn.

Bên kia gần như là vào lúc sắp tự động cắt đứt mới nhận máy, Tĩnh Tri nghe được giọng nói thật thấp của anh truyền đến, phảng phất thơm ngát như mùi quế. Cô hơi cúi đầu, nhìn thấy người đi đường trên đường phố như con kiến, dòng người vội vàng như nước chảy, nhưng cô chỉ cảm thấy thế giới lớn như vậy, náo nhiệt như vậy, mà chỉ có cô là cô độc

"Tĩnh Tri, là em sao? Chuyện gì..."

Tĩnh Tri cảm giác trong cổ họng tắc nghẽn như là nhét bông vải, cô nói không ra lời, giống như mình là con vịt bị kẹp cổ.


"Tĩnh Tri?" Mạnh Thiệu Đình hơi nhíu mày, anh đặt bút xuống, kéo cái ghế ra đứng lên. Không để ý tới không khí yên tĩnh dọa người ở trong phòng họp, hơn mười đôi mắt tràn ngập nghi hoặc và bất mãn nhìn anh, anh lại cúi đầu gọi tên Tĩnh Tri.

Có người thì mi tâm hơi nhảy nhảy, có người thì trong ánh mắt đột nhiên sáng lên một cái, còn có người, không tiếng động nổi lên nụ cười thản nhiên.

Chưa bao giờ từng nghe thấy anh nói giọng điệu ôn nhu như vậy với ai.

"Mạnh Thiệu Đình, tôi hỏi anh một việc, anh phải thành thật trả lời tôi, không được gạt tôi, không cho nói dối, không được nguỵ biện. Anh chỉ cần nói cho tôi biết là đúng không thôi, có được không?"

Một tay Tĩnh Tri siết điện thoại di động, một tay chăm chú nắm lấy lan can ban công.

Trong con ngươi vốn trong suốt của cô giống như nổi lên một ít sương mù, mà tóc dài của cô lại bị gió thổi đến mất trật tự, bay phất phới đánh vào trên mặt, rất đau.

Anh bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, bản thân cũng không có cảm giác lúc mình nói chuyện, trong giọng nói lại tràn đầy sủng nịch như vậy: "Được, em chỉ cần hỏi, tôi sẽ không lừa em, sẽ không nói dối."

"Như vậy, anh hãy nghe cho kỹ."

Tĩnh Tri hít sâu một hơi, nặng nề mở miệng từng câu từng chữ: "Có phải đêm hôm đó anh xảy ra tranh chấp với Trương Dương ở dưới lầu nhà tôi, anh còn ra tay với anh ta đúng không?"

Ngón tay cầm tay vịn cửa của Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên cứng đờ, nụ cười trên mặt anh ngưng trệ, cả sống lưng đều trở nên cứng ngắc.


Hồi lâu sau, hồi lâu sau.

Anh cố gắng khống chế mất mác và oán khí của mình, tận lực khiến mình nhẹ nhàng mở miệng.

"Đúng, tôi và Trương Dương kia, xác thực xảy ra một chút tranh chấp, tôi còn đẩy anh ta một cái, cuối cùng lúc mở cửa xe..."

"Anh không cần phải nói nhiều như vậy!"

Tĩnh Tri bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang, cách ống nghe, hình như anh cũng cảm nhận được sự tức giận của cô, trái tim của anh vẫn liên tục rơi xuống phía dưới, nhưng lông mày lại không sao cả nhướng lên: "Được, tôi trả lời em. Đúng."

Tĩnh Tri nhẹ nhàng gật đầu, "Được, rất tốt, anh thật sự không có gạt tôi. Còn có, Mạnh Thiệu Đình, tôi lại hỏi anh, có phải anh từng tìm người đi đánh Trương Dương, còn buộc anh ta từ chức rời đi?"

"Em đang nói bậy bạ gì đó?" Mạnh Thiệu Đình thật sự có chút chấn kinh rồi! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh tìm người đánh Trương Dương? Còn buộc anh ta từ chức?

Trời đất chứng giám, anh hoàn toàn không có để Trương Dương này vào mắt, anh cũng vừa mới biết được tên anh ta là Trương Dương, đến diện mạo của anh ta mà anh còn không có một chút ấn tượng! Anh tìm người đánh anh ta sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận