Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

An Thành nghe anh nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi. Anh ta cuống quít lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại, canh giữ ở ngoài cửa.

"Tôi muốn giấu diếm giúp em, nhưng tôi đã dễ dàng tra được, sao cha lại có thể không biết? Hơn nữa ngày đó họp, em cũng xuất hiện, đã có người liên tưởng đến trên người của em. Tôi phí mấy ngày nghĩ giúp xóa bỏ chuyện này như thế nào, nhưng đã bị người của cha tra ra chứng cứ. Phải biết rằng lần đó Mạnh thị tổn thất số tiền không coi là nhỏ, nếu để cho người đến điều tra vụ án thương nghiệp, một khi chứng minh thật là em, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho em. Mà cha luôn luôn kín đáo phê bình em với tôi, tự nhiên sẽ không dễ dàng dừng tay. Mặc dù tôi ra mặt nhận tội, nhưng người sáng suốt đều biết chân tướng của sự tình. Lúc đó tiến thoái lưỡng nan, tôi chỉ có thể đáp ứng cha cưới Mạn Quân, mới chận được miệng của ông ấy..."

Đáy mắt Tĩnh Tri ngưng tụ một chút nước mắt, cuối cùng hóa thành trân châu trong suốt rơi xuống. Cô có chút khiếp sợ nhìn anh, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, ngữ khí nói chuyện êm tai, bình thản trấn định, không giống bộ dáng nói dối. Cô chỉ cảm giác tâm mình giống như bị xúc động, một chỗ nào đó ẩn ẩn đau.

"Tĩnh Tri đừng khóc, đều đã qua. Mặc dù, mặc dù tôi cưới Mạn Quân, nhưng từ đầu chí cuối, trong lòng tôi, tôi.... trong lòng tôi..."

Anh nhìn nước mắt của cô càng tụ càng nhiều, chóp mũi ửng đỏ, nước mắt lăn trên mặt, chỉ hận không thể ôm cô vào trong ngực, hung hăng an ủi một phen. Nhưng sợ cô lại giận anh, cho nên ngay cả một câu lỗ mãng cũng không dám nói ra khỏi miệng...

"Tại sao anh phải làm những thứ này? Tôi nhớ từ trước đến nay anh chán ghét người khác ép buộc anh nhất, không thích người khác điều khiển chuyện của anh nhất. Mà ban đầu tôi gả cho anh, chọc giận anh chán ghét cũng bởi vì anh bị buộc kết hôn. Vậy lần này, anh có thể nói ra sự thật, cũng không cần bị người bắt chẹt gắt gao ..."

Cô né tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn ôn nhu rõ ràng nơi đáy mắt của anh. Trong lòng cô có thể mơ hồ đoán được một chút gì, nhưng cô không dám đi đối mặt, cũng không muốn đối mặt.


"Đúng, tôi luôn luôn không thích người khác điều khiển chuyện của tôi, thế nhưng tôi càng không thể nhìn thấy em gặp chuyện không may. Em tin cũng được, không tin cũng được, tôi đều muốn nói với em một câu, Từ nhỏ đến lớn, tôi đều được người tâng bốc thành cao cao tại thượng, từ trước đến nay đều là người người vây quanh tôi, tôi chưa từng để ai vào mắt? Tôi không có nghiêm chỉnh nói yêu đương. Có rất nhiều cô gái chủ động theo đuổi, tôi chưa từng thích người phụ nữ nào, nhiều lắm là ham mới mẻ hoặc là giải buồn. Vì thế tôi luôn luôn không hiểu, cũng phân không rõ, cái gì gọi là quan hệ nam nữ, cái gì là thật tâm thích không bỏ được. Thậm chí trước đây, tình yêu ở trong lòng tôi hoàn toàn là một từ buồn cười..."

Anh càng nói, mặt Tĩnh Tri lại càng lạnh, thẳng đến cuối cùng, cô đẩy anh ra, lạnh mặt mở miệng; "Anh và tôi nói những cái này để làm gì? Lại đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"

Mạnh Thiệu Đình thấy cô tức giận, cũng có chút lưu manh đuổi theo kéo tay cô. Trên mặt lại nhiễm ý cười lấy lòng, trong con ngươi màu đen lộ ra mấy phần cấp bách, liền nói: "Sao lại có chuyện không liên quan tới em, tôi còn chưa nói hết đâu..."

"Tôi không nghe, thời gian không còn sớm, tôi phải đi. Còn ở đây nữa, người khác sẽ nói xấu ..."

"Ai dám nói? Tôi đánh người đó!"

Mạnh Thiệu Đình lập tức nghiêm mặt, nhưng vẫn kéo tay cô không buông.

Tĩnh Tri hừ lạnh một tiếng, hất tay anh ra, giọng mỉa mai cười một tiếng nói: "Anh cũng đừng kéo tôi, tránh để Thẩm tiểu thư thấy được, không biết còn chỉnh tôi như thế nào. Vốn tôi cũng không phải vì muốn theo đuổi mới gọi điện thoại cho

anh, nếu không phải là chuyện của Phi Đồng, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không để ý anh. Nhưng lại không nghĩ bị người nói thành là tôi quấn chặt lấy, không hiểu sao bị người mắng, còn bị đánh một cái tát, tự nhiên gánh chịu hư danh này!"

"Em để ý cô ta làm cái gì, tôi tự có phán đoán suy luận về chuyện này, cũng sẽ không làm em buồn bực. Bây giờ nhà họ Thẩm càng ngày càng náo loạn, chỉ là bởi vì tôi cưới con gái nhà bọn họ, em cứ xem..."

"Thế nào? Anh lại muốn ly hôn lần nữa, lợi dùng xong liền ném qua một bên?"

Tĩnh Tri nghĩ đến lúc trước nhà họ Phó sa sút, bị bà Mạnh chê cười thành vậy, trong lòng không khỏi thầm hận, khẩu khí nói chuyện cũng mang theo mấy phần không tốt.


Mạnh Thiệu Đình ngược lại cười xấu xa nhìn cô, nhìn bộ dáng tức giận của cô cũng cảm thấy đẹp mắt, "Sao em biết tôi muốn ly hôn? Sao tôi lại phải dùng tới ly hôn chứ?"

Tĩnh Tri vừa nghe lời này, tức mà không có chỗ trút, lời này có ý gì? Chẳng lẽ anh vừa không muốn ly hôn, vừa muốn bắt đầu quấn quít lấy cô một lần nữa? Anh lấy ở đâu ra tự tin cô còn có thể ở cùng một chỗ với anh?

"Em lại hiểu lầm tôi..." Mạnh Thiệu Đình đưa tay kéo cô, hơi vén tóc trên trán cô lên, mơ hồ nhìn thấy vết sẹo trên trán, ánh mắt liền hơi nhảy một chút, nhưng vẫn giả vờ giống như không có việc gì, thu hồi ánh mắt.

"Lúc trước tuy tôi bị buộc không đường để đi, nhưng cũng không phải tùy ý người khác tính toán. Chuyện này em không cần phải xen vào, không có chuyện gì đáng ngại, em đừng phí tâm tư. Hiện tại em chỉ nói cho tôi biết, em không giận tôi, có được không?"

Tĩnh Tri thấy anh nghiêm chỉnh chưa tới ba phút, lại bắt đầu động tay động chân nói ngả ngớn, nhịn không được hất bàn tay có hạnh kiểm xấu của anh ra, cười

lạnh nói: "Vậy thì kỳ quái, tôi không tức giận là chuyện của tôi, có liên quan gì tới anh?"

Mạnh Thiệu Đình nhíu mày trừng cô: "Sao tính tình vẫn bướng bỉnh như vậy? Cũng làm mẹ rồi, sao vẫn giống như đứa bé..."

"Tôi vốn chỉ nhỏ hơn anh vài tuổi, tự nhiên không phải là lão quái vật!"


Tĩnh Tri không biết vì sao, hóa ra mình cũng không phải là người am hiểu cải vã với người khác, nhưng không ngờ vừa nói chuyện với anh, lại luôn không nhịn được khắc khe với anh.

"Tôi là lão quái vật ư?" Mạnh Thiệu Đình có chút không nói gì, lại thấy miệng cô hình như có nếp nhăn trên mặt khi cười, cũng chỉ lắc đầu thôi.

"Được rồi, lão quái vật thì lão quái vật đi, ai bảo tôi lớn hơn em, anh trai nhường em gái cũng là chuyện đương nhiên ..."

"Ai là anh trai, em gái với anh? Anh cũng không ngại nói như vậy sẽ không có mặt mũi ư?"

Tĩnh Tri vừa tức vừa muốn cười, sao người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết vậy chứ? Vừa rồi bộ dạng còn nghiêm chỉnh đau khổ, hiện tại lại biến thành đức hạnh dịu dàng như vậy.

Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói, chỉ là cười nhìn cô một cái, vẫn không lên tiếng phản bác.

Tĩnh Tri thấy anh đột nhiên không nói lời nào, nhất thời cũng bình tĩnh lại. Bỗng nhiên nghĩ đến, chính mình vừa rồi lại giống như liếc mắt đưa tình với anh, không khỏi giật mình. Đây là xảy ra chuyện gì? Mục đích ban đầu của cô cũng chỉ là đến xin lỗi mà thôi, ngoại trừ như vậy, cô quả thật không muốn gì hết. Nếu trong lòng cô chứa tâm tư như thế, chẳng phải đã bị Thẩm Mạn Quân nói trúng rồi ư? Cô sẽ thành hạng người gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận