Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Trong lòng Tương Tư bốn bề dậy sóng, cô chưa bao giờ nghe người ta khuyên bảo cô như vậy, giống như vào lúc sắp chết khát, có người cho cô một ly nước lớn

Nước mắt cô tuôn rơi, chăm chú bắt lấy tay của Tĩnh Tri, trong giọng nói lại tràn đầy hốt hoảng: "Chị Tĩnh Tri, chị không biết đâu, Hà Dĩ Kiệt anh ta là một tên biến thái, là người điên, anh ta... anh ta luôn luôn dùng thủ đoạn giày vò em. Tối hôm qua, tối hôm qua anh ta nhìn thấy em nôn mửa, buộc em mua que thử thai, kết quả em mới biết được em mang thai. Kinh nguyệt của em không tới hai tháng, kinh nguyệt của em luôn luôn không chính xác, vốn không nghĩ tới là mang thai. Hơn nữa em vẫn luôn uống thuốc tránh thai đúng hạn, thế nhưng… thế nhưng em thật mang thai. Anh ta tức giận, anh ta nói em thiết kế anh ta, muốn dùng mang thai trói chặt anh ta..."

Khóe môi Tương Tư co quắp mấy cái, bỗng nhiên nước mắt ào ào trào ra. Cô lập tức nhào vào trong lòng Tĩnh Tri, khóc tê tâm liệt phế, nước mắt cô nóng bỏng cháy người, giọng nói của cô run run gần như muốn đứt rời.

Tĩnh Tri chỉ cảm giác lưng mình rét run, trong lồng ngực cô tràn ra phẫn nộ vô biên vô hạn, cô gần như hận không thể cho tên cầm thú - Hà Dĩ Kiệt kia một dao!

"Anh ta tức giận, liền bắt đầu giày vò em. Lúc đầu vẫn ổn, em còn nhịn được, thế nhưng về sau, không biết anh ta lấy từ đâu ra những thứ đồ chơi đó, lớn như vậy... dài như vậy ... anh ta hung hăng nhét những thứ đó vào phía dưới của em, bụng của em đều bị anh ta đâm nát. Chị Tĩnh Tri... em khóc cầu anh ta, em đau dữ dội... Nhưng anh ta vẫn không thu tay, cuối cùng em bắt đầu chảy máu. Đứa bé trong bụng em đã chết, chị Tĩnh Tri, đứa nhỏ bị anh ta đâm chết, đã chết, không còn gì nữa..."

"Tương Tư, Tương Tư, em đừng nói nữa, đừng suy nghĩ. Quên đi, quên đi, em sẽ không chịu nổi ..."


Nước mắt Tĩnh Tri như suối trào, dù cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra trên đời này sẽ có đàn ông như vậy. Cô từng cho rằng Mạnh Thiệu Đình đã xem như là thủ đoạn độc ác, thế nhưng bây giờ so với Hà Dĩ Kiệt, anh không đáng kể chút nào! Hà Dĩ Kiệt làm ra chuyện cực kỳ bi thảm như vậy, anh ta còn là một con người sao?

"Chị Tĩnh Tri, anh ta ném một mình em trong khách sạn, anh ta cứ như vậy mà bỏ đi. Em theo anh ta hơn hai năm, coi như em chọc anh ta tức giận mấy lần, nhưng cũng không đến mức anh ta không để ý đến sống chết của em? Huống chi em hoàn toàn không biết em mang thai, cho tới bây giờ em cũng không muốn dùng mang thai trói buộc anh ta. Chị Tĩnh Tri, chị nói đi, sao tâm đàn ông lại ngoan độc như vậy? Sao lại ngoan độc như vậy? Dù anh ta không muốn đứa nhỏ, cũng không cần dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy chứ? Chắc nó rất thống khổ, rất khó chịu, cứ như vậy bị người ta giết chết tươi..."

"Tương Tư..." Tĩnh Tri không biết nên khuyên cô bé như thế nào. May là cô bé nói nhiều, thân thể không chịu được, lại khóc một hồi liền ngủ đi.

Tĩnh Tri thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trong lòng dời sông lấp biển, rất khó chịu. Cô đứng lên, đi tới trước cửa sổ, không biết trời trở nên âm trầm từ lúc nào. Cô cứ ngây ngốc nhìn trời âm u bên ngoài, giống như là khói mù dày đặc nặng nề đặt ở trong lòng của cô.

Vì sao từ xưa đến nay, nhận hết thương tổn và khuất nhục đều là phụ nữ? Vì sao cô gái mềm mại giống như hoa nhỏ này lại phải gặp chuyện tàn nhẫn như thế? Cô nên làm cái gì bây giờ? Tương lai của Tương Tư sẽ như thế nào? Tĩnh Tri chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, mà những lời của Tương Tư như là cái đục khắc vào tim của cô, bức bách cô, khiến cô không ngừng rơi nước mắt...

Mà lúc này ngoài cửa lại đứng một người, nét mặt anh giống như có vài phần suy sụp, ngược lại với vẻ tối tăm và lạnh lùng lúc trước, ngược lại với dáng vẻ cao cao tại thượng, trên ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên cửa phòng bệnh đang đóng chặt.

Trong hành lang dần dần nhiều người hơn, đột nhiên có y tá hoặc là bác sĩ vội vã đi qua. Sẽ có người liếc anh một cái, nhưng cũng chỉ là ném qua chút tò mò.

Trên đầu ngón tay truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, là thuốc lá sắp cháy hết, khiến anh ngược lại thanh tỉnh.

Hà Dĩ Kiệt lại liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt kia, âm thanh khóc rống vừa rồi của cô, anh đều nghe hết vào trong tai, đáy lòng cũng có chút rung động nói không nên lời, đang lặng yên không một tiếng động sinh sôi.


Ở chung một chỗ hai năm, kỳ thật anh sớm đã biết Văn Tương Tư là người phụ nữ như thế nào. Ngược đãi, dày vò cô không phải là bởi vì cô, chỉ là bởi vì xuất thân của cô.

Anh sớm đã dồn mình đến ngõ cụt, không thể quay đầu lại.

Đứa bé này của cô không thể lưu lại, ít nhất là hiện tại, ít nhất là vào lúc này, cô không thể giữ đứa bé này.

Mặc kệ anh muốn hay là không muốn, cũng không thể lưu.

Tối hôm qua anh làm những chuyện đó với cô, tương lai anh tất nhiên sẽ dùng phương thức của anh đến bồi thường cho cô một chút, nhưng cũng chỉ có những thứ đó mà thôi.

Anh vứt đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất, cằm kiên nghị hơi giơ lên, vẻ mặt không chút thay đổi nhấc chân dẫm nát đầu mẩu thuốc lá. Mặt đất vốn trơn bóng, giờ đã lưu lại một mảnh khói xám tro, lúc này anh mới nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, mang kính râm lên, chuẩn bị rời đi.


"Vị tiên sinh này, không thể hút thuốc ở bệnh viện. Hơn nữa vì sao ngài không vứt đầu mẩu thuốc lá vào trong thùng rác?" Hà Dĩ Kiệt mới vừa nhấc chân, liền có một y tá nữ hơn ba mươi tuổi đi tới, nghiêm khắc chỉ trích anh.

Hà Dĩ Kiệt nhướng mày lên, con ngươi dưới kính râm không nhìn ra vui giận, môi mỏng của anh hơi nâng một chút, giữa răng môi lạnh lùng tràn ra lời nói lạnh lẽo: "Cút ngay."

Trong nháy mắt, sắc mặt nữ y tá kia trở nên cực kỳ khó coi, mà mấy y tá trẻ tuổi ở cuối hành lang vừa chen đẩy nhau nhìn sang nơi này, vừa líu ríu cười nói, còn chỉ trỏ.

Hà Dĩ Kiệt thấy mọi người đều nhìn về phía anh, mà tiếng của mấy y tá trẻ kia càng ngày càng ồn ào. Anh nhíu mày liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt, đẩy y tá ở trước mặt ra một phen, nhấc chân liền đi.

Nữ y tá bị anh đẩy lảo đảo, lập tức đụng vào tường mới miễn cưỡng đứng lại, mà trong đám y tá trẻ kia lại bỗng nhiên tuôn ra một trận cười to. Còn có một cô gái xinh đẹp không tốt chỉ về phía nữ y tá kia nói: "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn bộ dáng của mình. Hễ nhìn thấy đàn ông có dáng dấp tốt liền nhào tới, muốn lập gia đình gấp như vậy sao? Lại dám giành đàn ông với chúng tôi, cô bao nhiêu tuổi rồi? Ai nhìn trúng chứ? Cô còn không biết hối cải, an phận chút đi bà thím già!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận