Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Sắc mặt y tá đó nghẹn đỏ lên, lại không nói nổi một câu. Cô ta cắn răng trợn mắt quét về phía mấy cô gái kia, cuối cùng thấp đầu đẩy đám người ra liền rời đi.

Mấy cô gái kia cười càng thêm càn rỡ, thẳng đến khi y tá đó đi tới trước mặt cô gái xinh đẹp mới vừa nói. Bỗng nhiên không kịp đề phòng vươn tay tát lên mặt cô gái kia, cô gái kia sợ ngây người, không nghĩ tới người luôn luôn chịu khi dễ của các cô sẽ đột nhiên bạo phát phản kích, cô ta lại không kịp trốn, liền bị móng tay sắc nhọn của y tá kia cào ra vài vết máu.

"A -- Cô - tiện nhân này! Cô dám động thủ với tôi, mặt của tôi -- á -- tôi giết cô, cô dám hủy mặt của tôi! Cô - ả đàn bà chanh chua này!" Cô gái kia bụm mặt thét chói tai không ngừng, bỗng nhiên giống như nổi điên níu chặt kéo xé tóc y tá ki. Y tá trung niên kia cũng không phản kháng, để cô ta kéo tóc của cô, đạp bụng dưới của cô, lại tát cô. Y tá kia không trốn, như là một búp bê vải rách mặc người chà đạp.

Thẳng đến khi xung quanh có người nhìn không được rối rít chỉ trích, cô gái kia mới dừng lại, nhưng bản thân vẫn chưa hết giận. Liếc nhìn máu trên tay mình, càng hận nghiến răng nghiến lợi, đưa tay lên cào một vết máu trên mặt nữ y tá kia, trừng mắt mắng: "Chỉ bằng cô - thứ rác rưởi có chồng chết mà còn muốn quyến rũ người khác? Phi! Cô cũng không đi soi gương thử?"

Mặt nữ y tá kia bị cào đầy máu, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Cô ta thậm chí còn cười âm lãnh, xoay đầu sang một chút, khích tướng nói: "Tôi quyến rũ anh ta không được, nếu Liễu Duyệt cô có thể thu người đàn ông kia vào tay, tôi mới bội phục cô, bằng không mọi người đều là một mặt hàng thôi, cô cũng không tư cách mắng tôi mỗi ngày!"

"Được, bà cô này liền thu anh ta vào tay cho cô xem! Thế nhưng, y tá Trần, nếu tôi thật thu vào tay, cô sẽ làm gì?"


Liễu Duyệt cười một tiếng, đưa tay vuốt ve tóc, "Như vậy đi, nếu như tôi thật thành công, cô liền đứng ở giữa khoa chúng ta, trước mặt mọi người nói Trần Sảng cô là một gái điếm quyến rũ đàn ông mỗi ngày!"

Tất cả mọi người ồn ào theo, mặt người phụ nữ gọi là Trần Sảng kia tái mét, nhưng vẫn gắt gao cắn răng gật đầu: "Được, chỉ cần cô có thể làm được!"

Liễu Duyệt nghe nữ y tá đáp ứng, dần dần thu liễm ý cười. Nghĩ đến người đàn ông vừa đứng chỗ này, nhìn bộ dáng anh ta cũng không phải người bình thường. Cô ta ở bệnh viện này một năm rưỡi, nhìn thấy không ít đàn ông có tiền, nhưng không phải đàn ông đã kết hôn thì chính là nhà giàu mới nổi có bộ dạng bỉ ổi, đây hoàn toàn không hợp với ước nguyện ban đầu của cô ta. Cô ta thà rằng làm tình nhân của một người đàn ông có tài có mạo, cũng không nguyện gả cho đàn ông có bộ mặt táo bón!

Mà người đàn ông vừa rồi, không thể nghi ngờ là người đàn ông ưu tú nhất mà cô ta từng gặp, nếu như quyến rũ anh ta...

Khóe môi Liễu Duyệt nổi lên một nếp nhăn trên mặt khi cười, dựa vào sắc đẹp của cô ta, cô ta không lo lắng cô ta không quyến rũ được người đàn ông kia!

Cửa phòng bệnh của Tương Tư mở một khe hở nho nhỏ, cô đều nghe được rõ ràng từ đầu chí cuối cuộc nói chuyện vừa rồi của đám phụ nữ kia.

Cô cố ý để Tĩnh Tri mở cửa phòng ra một chút, để nghe càng rõ ràng hơn.

Đến cuối cùng, anh rời đi, ám chiến giữa hai người phụ nữ kia, Tương Tư đều không nghe lọt vào trong tai được một chữ. Sắc mặt cô trắng như tuyết, không có một chút huyết sắc, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo thần sắc non nớt, lại có một nụ cười lạnh trào phúng.

Tĩnh Tri có chút bận tâm, đóng cửa lại đi tới muốn khuyên cô bé, Tương Tư lại khoát khoát tay, bộ dáng có chút mệt mỏi: "Như vậy cũng rất tốt, chị Tĩnh Tri, nếu như em có thể mượn cơ hội này để hoàn toàn giải thoát thì tốt rồi."

"Tương Tư, em muốn làm cái gì?" Tĩnh Tri đột nhiên mở lớn mắt, trong đầu giống như bị cái gì kích thích.


Tương Tư nhắm mắt, suy yếu kéo khóe môi một chút, "Chị Tĩnh Tri, nếu như Hà Dĩ Kiệt và người phụ nữ tên Liễu Duyệt kia quấn lấy nhau, anh ta nhất định không để ý tới em, em muốn nhân cơ hội này rời đi."

"Thế nhưng, em còn chưa tốt nghiệp..."

Tương Tư yên lặng một hồi, bỗng nhiên cười thê thảm: "Chuyện cho tới bây giờ, nếu không có mạng, còn quản chuyện đó ư? Chị Tĩnh Tri, chị sẽ giúp em chứ?"

Tĩnh Tri chần chừ một chút, cuối cùng kiên định gật gật đầu: "Sẽ. Tương Tư, em nói đúng, nếu không có mạng, còn quản những chuyện ngoài thân đó làm gì? Chị sẽ giúp em, chỉ cần có một cơ hội, chị sẽ giúp em rời khỏi anh ta."

Tương Tư mở mắt ra, cười với cô một chút. Lòng Tĩnh Tri chua xót một trận, thoạt nhìn cô bé vẫn như là học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lúc này cô bé nằm ở trên giường bệnh, lại mới vừa mất đi đứa bé.

*****************************************************************************************

Một ngôi nhà mái kiểu Trung Quốc vừa xây đến hai tầng, phần khung san sát lành lạnh, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy đại khái phần khung, nhưng người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tất cả cây gỗ nhà này sử dụng đều là hàng thượng thừa, chi phí nhất định không rẻ.


Nhưng chỉ trong chớp mắt, máy ủi đất khổng lồ ầm ầm lái tới. Chỉ chốc lát sau, ngôi nhà xinh đẹp mới vừa xây kia liền biến thành một đống phế tích hỗn độn.

"Đẩy phẳng toàn bộ cho tôi, không lưu một cây gỗ nào." Ông lão đứng ở trên đất bằng cách đó không xa, nặng nề nện gậy mấy cái, uy nghiêm ra lệnh.

Mặc dù thoạt nhìn ông có chút suy yếu, nhưng lúc nói ra một câu kia vẫn tràn đầy trung khí.

Chỉ là đến cuối cùng, có lẽ là bởi vì quá xúc động, có lẽ là bởi vì quá phẫn nộ, thân thể cao to bền chắc của ông lắc lư mấy cái. May mà những người đó vây phía sau luống cuống tay chân đỡ lấy ông, đưa thuốc đưa nước, rối ren một hồi, ông mới xem như là bình tĩnh trở lại.

"Lão gia, ngài trở về nghỉ ngơi đi, chuyện nơi này giao cho chúng tôi làm là được..."

"Nghiệp chướng! Tâm tư thường ngày tôi đặt trên người nó đều là uổng phí!" Mạnh Chấn Tông tức giận đến toàn thân run rẩy. Bất luận như thế nào thì ông cũng không nghĩ tới, đứa con trai ông luôn coi trọng lại hồ đồ tới trình độ như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận