Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Trong lòng anh suy nghĩ trăm ngàn loại, cuối cùng đều hóa thành cười khổ vô lực.

Hai người cũng đã nói rõ ràng, từ bây giờ sẽ cách chân trời góc biển, không gặp lại nữa. Anh cũng không muốn lấy tai nạn xe cộ làm ngụy trang, lừa gạt sự đồng tình của cô, như vậy sẽ chỉ càng khiến anh không chịu nổi. Anh cũng càng không muốn lấy Tĩnh Viên bức cô hồi tâm chuyển ý, nếu cô không cam lòng, dù anh có được cô bên người thì cũng có ý nghĩa gì đâu?

Xây dựng lại Tĩnh Viên, chỉ là anh bồi thường lại cho cô, cho nhà họ Phó. Người nhà họ Mạnh bọn họ đã phạm sai lầm, sau khi anh biết chân tướng, sẽ không bao giờ đùn đẩy hoặc phủ nhận. Mặc dù anh cực lực bù đắp, nhưng cũng hiểu rõ cha mẹ của mình, từ đầu chí cuối bọn họ không cho là bản thân làm sai, cũng tuyệt đối không chịu thỏa hiệp với sự kiện kia.

Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ, từ trước đến nay chỉ là thắng làm vua thua làm giặc, người đi trà lạnh, nếu là người không có năng lực, bị người khác bức ép đến chết, cũng chỉ là do người đó xui xẻo, bọn họ không bỏ đá xuống giếng đã xem như là nhân từ, so với người giẫm lên thêm mấy đá, đã xem như là tâm địa Bồ Tát.

Anh không có năng lực điều khiển suy nghĩ của cha mẹ, điều có thể làm cũng chỉ là tận lực bù đắp.

Anh cũng sẽ không ra mặt chuyện Tĩnh Viên, có lẽ cả đời này cô sẽ không biết. Nhưng vậy thì sao, chút bồi thường này của anh với cô, vẫn không sánh bằng thống khổ mất đi người thân, anh vẫn nợ cô, cả đời cũng không trả hết.


Chỉ là làm sao vượt qua năm tháng dài dằng dặc này? Nếu cô lập gia đình, anh sẽ có thể không kiềm chế khiến mình không để ý không?

Mạnh Thiệu Đình dần dần cảm thấy bực bội, anh chợt hối hận chính mình không nên buông tay đơn giản như vậy, bỗng nhiên lại thầm mắng tâm tư mình xấu xa, lăn qua lăn lại như vậy đến nửa đêm, đến khi trời sáng mới mơ màng ngủ. Nhưng đến buổi sáng liền cảm thấy thân thể không chịu nổi, vết thương cũng có dấu hiệu nhiễm trùng, bắt đầu sốt hôn mê.

Sau khi Mạn Quân biết được, trực tiếp dọn ra khỏi nhà, ở sát vách tận lực chăm sóc cho anh. Mặc dù anh có lúc hôn mê, liên tục phát sốt nhẹ, nhưng cũng may thân thể tốt, mặc dù bệnh tình không ổn định, nhưng một ngày lại một ngày chậm rãi phục hồi vết thương.

*************************************************

Thời gian đảo mắt đã qua một tháng, thân thể Tương Tư ở dưới sự cẩn thận điều dưỡng của Tĩnh Tri, cuối cùng cũng khỏi hẳn. Thanh Thu lo lắng chuyện bên kia của Thẩm Bắc Thành, đã sớm trở về, nhưng thỉnh thoảng vẫn đến thăm Tương Tư. Cô giữ kín như bưng chuyện Mạnh Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ, chưa bao giờ tiết lộ một câu trước mặt Tĩnh Tri.

Lại nói tiếp, cũng là bởi vì trong lòng cô áy náy, lần trước cô tốt bụng làm chuyện xấu, lần này không bao giờ đồng ý nhúng tay chuyện của người khác nữa.

Tương Tư nằm viện một tháng, sau này Hà Dĩ Kiệt có tới mấy lần, nhưng cô không chịu nói một câu, cũng không có khuôn mặt tươi cười với anh ta.

Từ trước đến nay Hà Dĩ Kiệt độc đoán và kiêu ngạo, có thể dằn tính tình dung túng một lần, hai lần, nhưng dưới hành động "không cho sắc mặt" như vậy của Tương Tư, cuối cùng anh ta hoàn toàn phiền chán.

Mà Liễu Duyệt dưới sự đặt mưu tính kế tình cờ của Tương Tư, hiện tại được điều làm y tá của phòng bệnh cô, dĩ nhiên là có nhiều cơ hội tiếp xúc với Hà Dĩ Kiệt hơn.

Vì thế, vào lần thứ tư Hà Dĩ Kiệt đến thăm Tương Tư, chỉ đánh một vòng ở trong phòng bệnh, liền chân sau chân trước ra ngoài với Liễu Duyệt.


Tương Tư nhìn ở trong mắt, trong lòng chợt thả lỏng, mà ngay sau đó lại có khó chịu nói không nên lời bắt đầu tràn ngập từ chỗ sâu nhất trong trái tim. Cô biết Hà Dĩ Kiệt là một người đàn ông tàn nhẫn tuyệt tình, thế nhưng bây giờ, lần thứ hai nhìn rõ việc làm của anh ta, tâm cô vẫn không nhịn được bị đâm đau.

Nhưng như vậy cũng tốt, cũng nên hoàn toàn thanh tỉnh, một chút ràng buộc như có như không với anh ta, cuối cùng cũng nên hoàn toàn buông xuống.

Nếu cô có thể im hơi lặng tiếng rời đi, từ nay về sau mai danh ẩn tích làm một người bình thường, đó chính là tốt nhất. Dù cho nhớ lại chuyện cũ sẽ cảm thấy có vài phần chua xót, nhưng cũng tốt hơn ngày ngày giãy giụa ở trong địa ngục.

Mặc dù cô nhu nhược bất lực, trời đất bao la, cha mẹ cũng đã chết, mặc dù bên cạnh cô không có chỗ dựa, nhưng cũng không thể khinh thường quật cường trong xương của Văn Tương Tư cô. Cô chịu đựng anh ta hai năm, coi như là báo đáp đại ân anh chôn cất cha mẹ, để cha mẹ có nơi an táng, trừ chuyện đó ra, anh chưa từng mang lại cho cô chút ấm áp nào?

"Chị Tĩnh Tri, em chuẩn bị xong rồi..." Tương Tư thay đổi quần áo, bên người chỉ có một va ly hành lí nho nhỏ, vé xe lửa là Thanh Thu nhờ đồng nghiệp mua giúp, đi đến chính là một thành phố ở tây bắc, sau khi Tương Tư đi vào trong đó, lập tức chuẩn bị đón xe đi một trấn nhỏ ở vùng núi xa xôi. Cô ngẫu nhiên nhìn thấy tình huống nơi đó ở trên mạng, nói là rất khó khăn, giao thông bất tiện, thiếu giáo viên. Nếu cô đi vào trong đó, dù Hà Dĩ Kiệt thần thông quảng đại như thế nào cũng không tìm được cô.

Tĩnh Tri nhìn cô bé một chút, thấy khí sắc cô bé đã tốt hơn, mà con ngươi như nho đen lại rất trong suốt sáng sủa, tràn ngập hướng tới cuộc sống mới, trong lòng cô cũng cảm thấy chút an ủi, nhưng vẫn còn có chút lo sợ bất an không nói nên lời.

Cứ như vậy chạy trốn dưới mí mắt Hà Dĩ Kiệt, anh ta thật sự sẽ không phát hiện ư?


Trước kia là không có cơ hội, lúc Hà Dĩ Kiệt không ở đây, thuộc hạ anh sợ gặp chuyện không may nên canh chừng rất nghiêm túc, nhưng Hà Dĩ Kiệt tới thăm Tương Tư, luôn chê nhiều người chướng mắt, liền sai người ra xa xa, ngược lại liền có cơ hội.

Tĩnh Tri mở cửa phòng bệnh, cẩn thận nhìn bốn phía, trong hành lang chợt có y tá đi qua, cách thang máy rất gần. Từ sau lần Liễu Duyệt và y tá kia nảy sinh tranh chấp, Tương Tư liền đổi thành phòng bệnh cao cấp, thanh tĩnh hơn.

Sau khi Liễu Duyệt và Hà Dĩ Kiệt ra ngoài, không biết đã đi nơi nào. Tĩnh Tri thấp thỏm bất an xách va ly ra, lúc Tương Tư xuất hiện ở cửa, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không quay đầu lại liền đi vào thang máy.

Trong phòng làm việc cách phòng bệnh không xa, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh làm cho người ta nóng mặt tim đập. Cửa khóa trái, một người phụ nữ quần áo xốc xếch ngồi trên bàn làm việc chất đống lộn xộn, đồng phục y tá của cô ta bị người cuốn đẩy lên trên ngực, mà đồ lót cũng xốc xếch treo ở một bên. Thân thể mềm mại của Liễu Duyệt mở ra, cổ thon dài của cô ta duỗi thật cao, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi không ngừng tràn ra âm thanh làm người ta ngượng ngùng...

Mà trước mặt cô ta lại đang đứng một người đàn ông có vóc người cao lớn. Anh ta rất là lười nhác, chỉ cởi dây nịt ra, vạt áo sơ mi mất trật tự, hai chân ngọc thon dài mảnh khảnh vòng lên thắt lưng mạnh mẽ, mà động tác của anh ta lại mãnh liệt không chút lưu tình. Liễu Duyệt bị động tác của anh ta đụng đến không ngừng rên ưm ư, hai cái tay cắm ở trong tóc đen nồng đậm của anh ta, người khẽ ngửa ra, không kiềm chế được đưa đẫy đà của mình vào trong miệng anh ta...

Qua hồi lâu, Hà Dĩ Kiệt mới đẩy Liễu Duyệt ra, anh ta không e dè sửa sang lại vẻ lôi thôi của chính mình, nhìn cũng không nhìn Liễu Duyệt mềm nhũn nghiêng ở trên bàn, chỉ là sau khi mặc quần áo tử tế, tiện tay cầm một cái thẻ ném vào trên người Liễu Duyệt, cũng không để ý Liễu Duyệt luôn miệng khẽ gọi, xoay người đi nhanh ra ngoài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận