Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Ngón tay Tĩnh Tri giấu ở một bên chậm rãi nắm chặt, cô nỗ lực hồi lâu, mới làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Thiệu Đình, tôi mệt chết được, hiện tại không muốn nói việc này."

Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng kéo cô từ trong lòng ra, nhìn kỹ mặt của cô ở dưới ánh đèn, lại thấy đáy mắt cô quả nhiên tràn đầy mệt mỏi. Anh than thở một tiếng, giơ tay lên khẽ vuốt ve gương mặt cô: "Em tới đây lâu rồi, còn chưa ăn được miếng cơm, hiện tại bồi anh ăn cơm, sau đó đi nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật tốt, có được không?"

"Ừ." Tĩnh Tri nhẹ nhàng gật đầu, tránh ra từ trong ngực của anh. Cô đi rửa mặt, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lúc quay trở lại, rốt cuộc bữa tối cũng đã đưa tới.

Món ăn coi như là không tệ, Tĩnh Tri đặt từng cái khay ở trên bàn bên giường, sau đó múc hai chén cơm từ trong cà mèn giữ nhiệt. Anh có thương tích trong người, may là tay phải là không sao, không ảnh hưởng hoạt động bình thường. Trong lúc nhất thời, người đưa cơm rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi im lặng đối diện nhau ở dưới ánh đèn.

Mùi thơm thức ăn xông vào mũi, hai người thật sự có chút đói bụng, trong khoảng thời gian ngắn, cũng thực sự không kịp nói chuyện. Tĩnh Tri một hơi ăn xong một chén cơm nhỏ, mới cảm thấy trong bụng dễ chịu rất nhiều. Vừa rồi dạ dày có một chút khó chịu, nhưng giờ cũng đã thoải mái hơn. Cô đặt đôi đũa xuống, vừa ngẩng đầu lại thấy anh đang nhìn cô.

Dưới ánh đèn, mặt của anh vô cùng tuấn dật, góc cạnh rõ ràng. Anh dựa ở mép giường, sớm đã dừng lại động tác ăn cơm, môi mỏng chỉ mỉm cười, trong con ngươi càng ôn nhu trong sáng như thấm nước, cứ bất động nhìn cô như vậy.

Tĩnh Tri đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại theo bản năng sờ mặt mình, "Trên mặt tôi có hạt cơm à?"


Anh cúi đầu bật cười, tiếng cười trầm thấp, nhưng lại dễ nghe như vậy, Tĩnh Tri khẽ nâng mặt, hai gò má lại hơi đỏ ửng, trong con ngươi cô hàm chứa mấy phần nghi hoặc, lại có chút xinh đẹp động lòng người. Anh nhìn cô, thật là hy vọng thời gian cứ dừng lại ở hình ảnh này, anh thật sự cảm thấy chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ.

"Tĩnh Tri..." Trong nháy mắt anh mở miệng, vươn tay ra. Đầu ngón tay lướt qua khóe môi của cô, lấy hạt cơm trắng muốt xuống, anh mím môi, nét mặt nổi lên vẻ ngưng trọng, lại quay đầu đi: "Tôi đã từng nói với em chưa....."

"Cái gì?" Tĩnh Tri cảm thấy bầu không khí dần dần biến thành mập mờ, cô có chút không được tự nhiên, trong tiềm thức không muốn anh nói ra khỏi miệng, nhưng trong đáy lòng lại sinh sôi sự chờ đợi càng ngày càng mãnh liệt. Anh sẽ nói cái gì? Anh chuẩn bị muốn nói gì? Trong lúc nhất thời, cô lại khẩn trương nắm chặt hai quả đấm, đáy mắt cũng có ánh sáng ngọc.

Hình như anh có một lời nói cảm động muốn nói với cô, nhưng trầm ngâm hồi lâu, nói ra chỉ là một câu vô cùng đơn giản.

"Tĩnh Tri." Cách cái bàn, anh chỉ có thể dùng một tay nâng gương mặt của cô lên, tựa như đang cầm trân bảo anh đánh mất mà có lại được.

Tĩnh Tri cúi đầu lên tiếng trả lời, nhìn thấy trong con ngươi của anh bùng cháy lên ngọn lửa, nóng bỏng mà lại nồng đậm. Cô liền cảm thấy tâm cũng bắt đầu kéo căng, căng chặt đến mức cô khó có thể hít thở.

"Để cho tôi chăm sóc em, chăm sóc em và Phi Đồng cả đời."

Anh nói xong, trong lòng lại dâng lên ảo não không hiểu, vì sao anh không thể như là Thiệu Hiên, luôn luôn nói không hết lời âu yếm cho cô nghe, có thể tự nhiên ôm cô, nói lời ngọt ngào nóng bỏng cho cô nghe. Nếu anh thật sự có thể làm như vậy, có thể thẳng thắn biểu lộ tâm tư của anh cho cô thấy, có phải là anh cũng không cần chờ lâu như vậy, mới đợi được cô chịu quay đầu lại không?

Hóa ra, hóa ra lúc thật sự yêu một người, nội tâm sẽ chua chát đến nói không ra lời. Dỗ ngon dỗ ngọt, đa số chỉ là nói cho người không liên quan nghe.

Đúng vậy, lúc trước anh không chỉ không nói lời nói âu yếm với tình nhân bên cạnh? Thậm chí anh không phí đầu óc cũng có thể dỗ bọn họ thật vui vẻ, như là học thuộc lòng khen ngợi vẻ đẹp của bọn họ, nói cô ta là người phụ nữ anh thích nhất, là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp được. Thế nhưng hiện nay, anh nhìn thấy người phụ nữ anh thật lòng thích, lại không nói ra được một câu ca ngợi.


Còn cần phải nói ra khỏi miệng không? Ánh mắt của anh, hành động của anh, mỗi một biểu tình của anh, mỗi một việc anh làm, đều vượt ra khỏi những ngôn ngữ này, không phải sao?

Anh nói xong, mới dám nhìn kỹ ánh mắt của cô.

Ngực Tĩnh Tri co rút một chút, toàn thân cô đều đang phát run, mà bàn tay đang nâng mặt cô lại ấm áp như vậy, như là ngọn lửa nóng bỏng, muốn hòa tan vỏ ngoài băng giá của cô. Cô muốn khóc, cô lại muốn khóc, lúc ở trước mặt anh, cô luôn luôn yếu đuối hơn lúc xưa. Trước đây lúc một mình mang theo Phi Đồng, cô thậm chí sẽ đổi bóng đèn, sẽ sửa vòi nước, sẽ tự mình mua gạo rồi vác về nhà, sẽ giống như là nữ king kong khi đối mặt với vô số việc khó vụn vặt, dù mệt và khổ hơn nữa cũng sẽ không rơi nước mắt.

Nhưng một khi nhìn thấy anh, cô sẽ không khống chế được nước mắt của cô, cô như là cô gái nhỏ nhận hết ủy khuất, luôn muốn khóc cho anh xem.

Mắt to chớp mấy cái, lại thấy tầm mắt càng trở nên mơ hồ, nước mắt óng ánh nơi viền mắt làm ướt lông mi, lung lay sắp đổ đọng ở trên lông mi.

Bỗng nhiên Mạnh Thiệu Đình cũng có chút luống cuống, lần đầu tiên anh nói ra lời như vậy, lần đầu tiên cho một người phụ nữ lời hứa nghiêm túc, dù thế nào thì anh chỉ nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt hoặc là đáp ứng, nhưng anh chưa từng nghĩ tới cô sẽ khóc, là có ý gì?

"Tĩnh Tri... Tĩnh Tri, em đừng khóc, đừng khóc..." Anh chỉ có thể một lần lại một lần dỗ dành cô, cũng không biết nói cái gì cho phải. Những thủ đoạn lúc trước anh đối phó với phụ nữ đâu rồi? Những thủ đoạn oai phong lẫm liệt hoàn hảo bốn mặt như cá gặp nước ở đâu? Sao đều không sử dụng được một chiêu nào chứ?

Bàn tay của anh rất lớn, rất ấm áp, gần như chỉ cần một tay là có thể che khuất cả khuôn mặt của cô. Cô bị anh nắm chặt hai má, lòng bàn tay hơi thô ráp lau nước mắt cho cô một lần lại một lần, có đau đớn rõ ràng truyền đến, cô nhịn không được cắn môi, vừa mở miệng, lại chưa từng phát hiện mình cũng sẽ làm nũng như vậy...


"Đau..." Cô ủy khuất mở to mắt, nước mắt lại chảy càng cuộn trào mãnh liệt. Anh chưa bao giờ thấy qua nhiều nước mắt như vậy, thật sự bị dọa sợ.

"Chỗ nào đau? Chỗ nào?" Anh càng giữ chặt mặt của cô, nếu không phải không có biện pháp nhúc nhích, anh gần như sẽ nhảy xuống giường.

Tĩnh Tri nhăn nhăn mũi, nghẹn ngào mấy tiếng, nhắm mắt lại, nhưng lại có một dòng nước mắt chảy cuộn trào mãnh liệt ra ngoài. Lông mày cô cũng theo đó mà nhăn lại, như là hai sâu lông nhỏ đáng yên: "Mặt đau... Tay anh, chà đau mặt của tôi..."

Cô nói đứt quảng, đến chính mình cũng không có nghe được mình như là cô gái ba tuổi đang làm nũng .

"Xin lỗi Tĩnh Tri..." Anh ảo não thu tay, nhìn lòng bàn tay của mình, lại nhìn mặt của cô. Làn da của cô thực sự rất mềm mại, dù cô đã trải qua nhiều cực khổ giày vò như vậy, thoạt nhìn cô vẫn như là một cô gái nhỏ còn trẻ tuổi, anh muốn nâng cô ở trong lòng bàn tay.

Mà vừa rồi, bộ dáng cô la hét kêu đau, thật sự giống như cô đang làm nũng với anh. Trong lúc nhất thời, Mạnh Thiệu Đình nhìn cô đến ngây ngẩn cả người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận