Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Editor: May

Trong lỗ mũi Tĩnh Tri đau xót, không nhịn được chôn mặt ở trong đầu gối, khóc lên hu hu. Cô sợ hãi, cô không muốn chết, ít nhất là hiên tại, cô không muốn chết không rõ ràng. Cô còn có rất nhiều nghi vấn, cô muốn hỏi vì sao anh không chịu tới cứu cô, cô muốn biết rõ ràng Tĩnh viên này là xảy ra chuyện gì, là ai xây dựng lại. Cô còn một câu muốn hồi anh, không phải luôn miệng nói thích cô, nguyện ý làm mọi thớ vì cô ư? Vì sao ngay cả cứu cũng không chịu cứu cô...

Tĩnh Tri khóc hồi lâu, lại si ngốc nhìn ánh trăng ảm đạntrên mặt đất. Ở sâu trong lòng cô, vẫn luôn tin tường anh sẽ đến.

Cho tới bây giờ, cô cung tin tưởng anh sẽ đến, nhưng nếu như anh không tới, cô nên làm cái gì bây giờ?

Ngồi yên thẫn thờ, thẳng đến khi hình như có tiếng bước chân vang lên từ nơi xa, cô mới giật mình xoay người một chút. Thân thế đang bị trói cổ gắng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng chỉ là phí công, nhưng may là bước chân kia càng ngày càng gần, cô còn nghe được giọng nói của anh. Đó là giọng nói của anh sao? Tĩnh Tri nhìn ra bên ngoài xuyên qua một cửa sổ thật lớn. cửa sổ không có đóng, cô có thể nhìn thấy nơi hành lang gấp khúc xa xa, có một người rất cao rất cao, lảo đảo đí sang bên này. Trong miệng anh tựa hồ còn đang gọi tên của cô, nhưng tại sao giọng nói của anh lại như vậy? Run rẩy đến mức gió thổi qua liền nát, giọng nói vô cùrg lo lắng và tuyệt VỌIVỈ nồng đậm, trái tim của cò co quắp từng trận, nước mắt lặp tức rơi xuống. Cô kêu ô ô muốn đáp lại, nhưng âm thanh của cô nhỏ như vậy, cô thật sự sợ anh sẽ không tìm được cô, bỏ qua nơi này mà đi đến chỗ khác...


"Tĩnh Tri... Tĩnh Tri... Anh tới rồi, bảo bối đừng sợ, anh tới rồi, em ờ bên trong đúng không? Tĩnh Tri..." Giọng nói của anh tới gần, tựa như mang theo sợ hãi nồng đậm không tiêu tan, mà theo sát là cửa bỗng nhiên bị người đạp ra. Toàn thân Tĩnh Tri đèu run rẩy lên, cô chợt mờ to mắt, nhưng nước mắt lại không ngừng được, liều mạng tuôn ra. Gần như là đồng thời lúc cửa bị phá mỏr, cô liền rơi vào trong một lồng ngực quen thuộc...

"Có phải bị dọa sợ rồi không? Đèu là anh không tốt, anh nên trông em thật ky, không nên để em ra ngoài chạy loạn. Đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì, em còn sống thật tốt, thật tốt lĩnh Tri, em làm anh sợ muốn chết, làm anh sợ

muốn chết Anh không bao giờ cho em rời khòi anh nửa bước nửa, từ hòm nay trờ đi, ai cGng đừng mơ tưởng lại làm em rời khòi anh. Đừng sợ, không có việc gì đâu bảo bối, chúng ta về nhà thôi, không ờ trong này nữa. Ở đây quá hẻo lánh, có làm em sợ không?"

Anh ôm cô, vẫn không ngừng nói chuyện với cô, thậm chí quên mất lấy khăn ờ trong miệng cô ra. Thẳng đến khi anh ôm cô ra cửa, mới luống cuống tay chân lấy khăn mặt trong miệng cô ra. Tĩnh Tri gần như là lập tức oa khóc lên, cô vừa khóc vừa gọi tên của anh. Anh đau lòng gần như muốn nổi đỉên, hung hăng ôm cô vào trong thân thể của mình, cúi đầu hôn mặt của cô, hôn ánh mắt của cò, lại hòn cái miệng nhò nhắn của cô, trong miệng thì thào dỗ; "Không khóc, không khóc. Tĩnh Tri ngoan, không có việc gì, không có việc gi?"

"Đau... Thiệu Đình, em đau..." Tĩnh Tri khóc hu hu, ủy khuất trừng anh, trên tay và trên người cô còn cột dây thừng đấy, anh lại không quản!

ở trên xe, anh vẫn ôm cô thật chặt, mà cô cũng khóc thút thít ngoan ngoãn ờ trong ngực của anh. Lúc ra khỏi cửa Tĩnh Viên, thấy được Thẩm Mạn Quân, nhưng Mạnh Thiệu Đình coi cô ta giống như không tồn tại, dư quang khóe mắt cùng không có rơi vào trên người của cô ta, trực tiếp ôm cô lên xe.

Xe rời đi cực xa, Tĩnh Tri còn có thể nhìn thấy thân ảnh đứng nơi đó của Mạn Quân. Tuy trong lòng cô có đồng tình, nhưng lại có chút cầm kích không nói nèn lời. Nếu không phải cô lăn qua lăn lại một lần như vậy, cô sẽ hoàn toàn không biết, ờ sâu trong lòng cô, lại xoay quanh suy nghĩ như vậy.


Cô ôm anh chặt hơn một chút, cảm giác được độr^ tác của cô, anh lập tức cúi đầu hôn cô. Cánh tay anh ôm chặt, gần như siết đau cô, nhưng cô lại cầm giác trong đau đớn kia tràn ngập một loại hạnh phúc, có một người đàn ông nguyện ý chịu chết vì cô.

"Anh không sợ sao? Dám đến một mình." Cô đáp lại nụ hôn của anh, sau đó lại đẩy anh ra, ngưỡng mặt lên nhìn dung nhan tuấn dật của anh.

Anh bị tròng mắt mềm mại và nhu tình của cô nhìn như vậy, liền không kiềm chế được, gần như là lập tức cúi đầu bắt lấy môi của cô, trằn trọc mút hôn: “Anh càng sợ em sẽ sợ hãi, lá gan của em nhỏ như vậy, có nhớ lúc trước ờ nhà cũ của nhà họ Mạnh không, buôl tối có sấm sét thì em liền tiến vào trong lòng của anh..."Trong đầu Tĩnh Tri trống rỗng, dùng sức nhớ, bọn họ cũng từng có thời gian hạnh phúc như vậy ư? Vì sao cò nhớ kỹ đều lằ không tốt của anh, lãnh đạm của anh, nhưng anh lại nhớ kỹ nhiều tốt đẹp giữa bọn họ như vậy...

"Anh gạt em..." Cô vung cánh tay lên, ôm lấy cổ của anh, trong khoảng thời gian ngắn thân thể hai người dán chặt lại vói nhau. Trong cổ họng anh gần như là lập tức phát ra một tiếng than nhẹ vui sướng, nụ hôn kia càng kéo dài nóng bỏng...

"Tĩnh Tri, anh muốn em, anh nghĩ muốn em!" Hơi thờ của anh nặng nề, trong đôi mắt toát ra ngọn lửa, gần như thiêu đốt cả người cô!

Tĩnh Tri bị anh hôn đến thờ hồng hộc, nhưng còn chưa có mất đi lý trí. Cô liếc mắt nhìn An Thành đang lái xe, nhịn khôr^ được nhéo anh, lạỉ cảm giác cơ thể dưới quần áo của anh đều kéo căng, giống như mạch máu đều lồi ra Mặt Tĩnh Trí càng nóng đồ, cô khẽ đẩy anh, hạ mỉ mắt, giọng nói thật thấp: "Còn nói lung tung, An Thành đều nghe đấy."


"Tôi không có nghe, tôi không nghe thấy gì hết!" An Thành nhịn cười, liên tục xua tay. Mặt Tĩnh Tri liên tục đỏ hơn, cô lập tức nhào vào trong lòng Mạnh Thiệu Đình, hoàn toàn chôn mặt ờ trước ngực của anh, xấu hổ không dám ngẩng đầu...

"An Thành, anh chuyên tâm lái xe đi!" Hai mắt uy nghiêm của Mạnh Thiệu Đình đảo qua An Thành, An Thành không dám lên tiếng, thành thật gật đầu lái xe.

Mạnh Thiệu Đình đưa tay ấn một cái nút, buồng xe bỗng nhiên bị ngăn cách thành hai đoạn, chỗ phía sau bọn họ liền bỉến thành một không gian độc lập bị phong bế. Tĩnh Tri nhất thời kinh ngạc, đợi cho phản ứng kịp, cô gần như là giống như bị hỏa thiêu, lập tức tránh khỏi ngực cua anh, nhịn không được chu miệng mắng anh: "Mạnh Thiệu Đình, anh làm gì đó! Em bị trói một ngày một đêm, còn chưa ăn được chút gì đâu..."

Cô nói xong lièn ủy khuất, bộ dáng cô gái nhỏ bị dìính mình gắt gao áp chế trong ngày thường liền tự nhiên chảy xuôi ra. cả đầu người này đều muốn chính là loại chuyện đó, anh hoàn toàn không quan tâm cô, cô chịu đau khổ lâu như vậy, anh lại không muốn an ủi cô, còn muốn khi dễ cô như vậy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận