Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Mạn Quân ơi Mạn Quân, mày nên tỉnh táo lại thôi. Mày chen không vào, mày làm gì cũng không chen vào được giữa hai người đó. Dù cho thời gian vô tình chặn lại tất cả liên quan giữa bọn họ, nhưng mày vẫn không có cách nào chen vào.

Tình yêu ba người, luôn luôn có một người dù cố gắng thế nào cũng không chen vào được. Cho tới bây giờ, tình yêu cũng chỉ là chuyện giữa hai người, không liên quan đến những người khác.

"Mạn Quân..."

"Thiệu Đình, anh đừng nói nữa." Mạn Quân bỗng nhiên cười khổ một tiếng, cô chống bàn chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt lại dần dần nổi lên một lúm đồng tiền cảm kích: "Cám ơn anh, cảm ơn anh chịu nói cho em biết những thứ này. Cám ơn anh không có rêu rao sau khi em giả vờ mang thai, cám ơn anh giữ lại thể diện cho em, cũng cho toàn bộ nhà họ Thẩm."

"Mạn Quân..." Tâm trạng Mạnh Thiệu Đình buông lỏng, nghe cô nói như vậy, liền biết cô thật sự nghĩ thông suốt. Mặc dù trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng nhiều hơn lại là thoải mái, cô gái nhỏ thích dính lấy anh từ khi còn nhỏ, rốt cuộc đã trưởng thành, thành thục. May mà lòng của cô vẫn sạch sẽ, dù làm một chút chuyện sai, nhưng vẫn có thể duy trì bản tính lương thiện, không phải cô vẫn chưa từng hại anh và Tĩnh Tri sao?

"Em đồng ý ly hôn." Mạn Quân bỗng nhiên mở miệng, nhưng lại cười thê lương một tiếng, "Kỳ thực, em ly hôn hay không, đối với anh mà nói, cũng không có quá nhiều ý nghĩa đi. Chuyện anh muốn làm, chưa từng không làm được, còn người ép buộc anh làm chuyện gì, luôn luôn phải trả giá thật lớn. Nhưng em biết, Thiệu Đình, anh luôn nhớ kỹ tình cũ."

Mạn Quân xoay người, bàn tay xoa ngực: "Em nhớ kỹ, em đều nhớ kỹ."

"Chờ ngày mai anh mời luật sư qua đây, viết ra thỏa thuận ly hôn, em sẽ ký tên, sau đó -- em muốn rời khỏi đây."

Mạn Quân bỗng nhiên cười, nụ cười kia lại lóe ra ít nước mắt, giọt lệ nơi đáy mắt cô ào ào rơi xuống: "Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở về. Thiệu Đình, hi vọng anh và cô ấy có thể đạt được mong muốn, thực sự hạnh phúc."

Mạnh Thiệu Đình cũng động lòng, anh dùng sức gật đầu: "Mạn Quân, cám ơn em, em cũng sẽ hạnh phúc ."

"Chỉ hy vọng như thế." Mạn Quân lại cười tươi sáng, mới đi tới trước mặt bà Mạnh, cô cúi người chào thật sâu, sau đó mở miệng: "Mẹ, xin lỗi, Mạn Quân không bao giờ có thể ở lại bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ được nữa. Mạn Quân làm chuyện như vậy cũng không xứng tiếp tục làm con dâu của mẹ, xin mẹ nhất định phải tha thứ cho hành động của Mạn Quân..."

Bà Mạnh lại ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, bà quay mặt đi không chịu nhìn Mạn Quân, nước mắt lại ào ào rơi xuống; "Đang êm đẹp, con làm chuyện như vậy, làm cho ta và lão già kia vui chưa được mấy ngày. Ta phải nói làm sao với lão già kia, thân thể của ông ấy... thực sự là nghiệp chướng!"

"Mẹ..." Mạn Quân cũng không nhịn được rơi nước mắt: "Đều là con không tốt, là lỗi của con, con đi thỉnh tội với cha..."

"Con vẫn là đi nhanh lên đi, nếu như lão già kia nghe được chuyện này, nhất định tức chết tươi. Nhà họ Mạnh chúng ta, cũng thật sự không giữ lại được con dâu như con... Con đi, đi thôi."

Bà Mạnh vô lực phất tay một cái, lại vịn bàn đứng lên. Trong lúc nhất thời, bà như là già đi mười mấy tuổi, chỉ là trong giây lát đó, liền rơi từ thiên đường xuống địa ngục, lại đánh mất thể diện lớn như vậy trước mặt Phó Tĩnh Tri. Đối với người không chịu thua kém như bà mà nói, giống như là đã mất hết mặt mũi.

Lau nước mắt đi ra ngoài, lúc đi qua bên người Tĩnh Tri, bà Mạnh đứng lại, muốn nói mấy câu đâm đau lòng của cô, làm cho cô cũng không thể đắc ý. Nhưng

đến cuối cùng, vẫn vô lực lắc lắc đầu: "Phó Tĩnh Tri, ta còn sống ngày nào, thì cô đừng mơ tưởng tiến cửa nhà họ Mạnh chúng tôi, trừ phi ta chết!"

Tĩnh Tri nhìn khuôn mặt gần như vặn vẹo kia, cô thực sự rất muốn cười lạnh một tiếng, nói rõ cho bà ta biết, giữa Phó Tĩnh Tri cô và con trai bà ta, rốt cuộc ai quan tâm ai hơn. Thế nhưng nói đến cuối cùng, lại cường ngạnh nuốt xuống, bà ta cũng chỉ là một người đáng thương, cô cần gì phải bỏ đá xuống giếng, đi giẫm lên một cước?

"Tĩnh Tri." Mạnh Thiệu Đình nhìn Mạn Quân và bà Mạnh rời đi, anh mới nhướng mày cười một tiếng, bước đến trước mặt cô, đưa tay nắm lấy tay cô, trán chống lên trán của cô: "Lời mẹ anh nói, em cứ xem như là không khí, đừng để ý tới bà ấy, bà ấy hoàn toàn không quản được anh."

Tĩnh Tri hiếm khi nghe được giọng điệu trẻ con như vậy của anh, không nhịn được bật cười; "Anh thật đúng là muốn xé rách mặt với mẹ anh sao?"

Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt mày, nhưng lại rất nhanh giãn ra. Anh đưa tay nhéo nhéo mặt của cô: "Đừng quản những thứ kia được không? Hôm nay là sinh nhật của em, em lớn nhất, phải vui vẻ một chút, nhớ kỹ chưa?"

Tĩnh Tri nghe anh chuyển đề tài, cũng cười cười, chợt gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến Phi Đồng, tâm không khỏi nhéo một cái: "Bánh bao nhỏ đâu?"

"Đoán chừng đang chơi ở bên ngoài, chúng ta đi tìm đi. Làm ầm ĩ lâu như vậy, đám người Thanh Thu cũng nên tới rồi?"

Mạnh Thiệu Đình kéo tay cô đi ra ngoài, hai người đi ra ngoài chưa được mấy bước, lại chợt nghe loáng thoáng một giọng nói, lại là của bà Mạnh!

"Mày tên là gì? Có phải mẹ mày là Phó Tĩnh Tri không?"

Giọng nói kia có chút hung dữ, Tĩnh Tri không nhịn được hoảng hốt một trận, đẩy Mạnh Thiệu Đình ra liền chạy tới, lại nghe được giọng nói trẻ con của bánh bao nhỏ vang lên...

"Bà là ai? Cháu không quen bà, tại sao phải nói cho bà biết tên của cháu? Cháu muốn đi tìm mẹ của cháu ..."

Sau đó liền nghe được tiếng chạy bình bịch bình bịch. Chỉ chốc lát sau, một viên thịt nho nhỏ liền nhào tới, lập tức chui vào trong lòng Tĩnh Tri: "Mẹ, mẹ..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận