Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Sân bay thành phố A.

Lúc Mạnh Thiệu Đình và An Thành dẫn người đuổi theo, Mạnh Thiệu Tiệm đang muốn mang Phi Đồng lên máy bay. Xa xa nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình qua đây, Mạnh Thiệu Tiệm như đã sớm ngờ tới hết thảy, nhún nhún vai buông tay cười: "Tốc độ lão nhị thật nhanh, anh cả thực sự là hết sức bội phục."

"Anh cả, giao Phi Đồng ra đây, tôi coi như chuyện này chưa từng phát sinh."

"A? Nghe khẩu khí của chú, nếu như anh không giao ra, chú sẽ làm gì anh?" Mạnh Thiệu Tiệm cười càng sâu, vươn một ngón tay lắc lư hai cái, trong con ngươi thâm thúy của hắn tuôn ra mấy phần trào phúng; "Thiệu Đình, lúc này không giống như xưa, chú xem bên cạnh chú một chút, còn có người nào sao? Mạnh thị đã sớm thay đổi nồng cốt rồi."

"Phải không, không phải là của anh, dù lúc này bị anh nắm chặt ở trong tay, anh cũng không cướp đi được. Là vật của anh, chẳng sợ tạm thời vứt bỏ, vẫn sẽ trở về thôi. Tôi không sợ."

Anh khéo léo nói chệch hướng câu hỏi, ánh mắt lại chính xác rơi vào trên người đứa bé phía sau Mạnh Thiệu Tiệm. Thằng bé mở to đôi mắt, có chút đề phòng nhìn anh, lại không có hoang mang và sợ hãi, cũng không có vui sướng khi thấy anh xuất hiện.

Mạnh Thiệu Tiệm nghe anh nói như vậy, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, nhưng nháy mắt hắn liền cười ha ha, kéo Phi Đồng từ phía sau đến, tự mình đưa tới trong tay Mạnh Thiệu Đình; "Lão nhị, anh cả chỉ là đùa một chút với chú. Chú cũng biết, anh không thể toan tính trước mặt mẹ, không thể không nghe lời của bà ấy. Nhưng các người có thể nhanh chóng tìm được Phi Đồng như vậy, cũng là do anh len lén để lại đầu mối. Nói như vậy, các người có thể mang Phi Đồng đi, anh cũng không cần bị liên lụy, cớ sao không làm chứ? Huống chi, Phi Đồng là đứa nhỏ của nhà họ Mạnh, cha lại muốn cho Phi Đồng vào cửa nhà họ Mạnh."


Giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp, lại mang theo mấy phần cô đơn và chân thành. Mạnh Thiệu Đình bán tín bán nghi, ôm chặt Phi Đồng ở trong lòng, anh không đáp lại lời nói của Mạnh Thiệu Tiệm, lại cúi đầu hỏi Phi Đồng một câu; "Phi Đồng, mấy ngày nay có sợ không?"

Phi Đồng có chút do dự liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, nhưng vẫn lắc lắc đầu; "Bác cả đối với cháu rất tốt rất tốt."

Mạnh Thiệu Đình hơi thở dài một hơi, ngược lại lúc nói chuyện, giọng điệu hiền lành mấy phần: "Anh cả nhớ cốt nhục tình thân, Thiệu Đình sẽ nhớ ở trong lòng, Tĩnh Tri rất lo lắng cho Phi Đồng, tôi dẫn nó trở về trước."

Mạnh Thiệu Tiệm gật đầu, Mạnh Thiệu Đình không nói nữa, ôm Phi Đồng xoay người rời đi.

Thẳng đến khi bọn họ đi ra ngoài rất xa, có người ở bên cạnh Mạnh Thiệu Tiệm hỏi; "Đại thiếu, ngài làm như vậy, chỗ phu nhân..."

"Anh nghĩ rằng tôi còn sợ bà ta sao, tôi mới vừa nói, lúc này sớm đã không giống như xưa."

Hắn liền cười, cười phong sinh thủy khởi, "Khi nào Phó tứ tiểu thư đến?"

"Nói là chuyến bay ngày kia."

"Được, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đi đón."

**********************

Ngày mùng chín tháng mười, khí trời sau khi mưa dầm liên miên hơn mười ngày, ánh mặt trời rốt cuộc phá tan mây đen, lần nữa chiếu khắp cả vùng đất, trên đường dần dần náo nhiệt.

Cây quế trong Tĩnh Viên đã nở hoa nhỏ giống như hạt gạo màu vàng óng, gió thỉnh thoảng thổi tới, rơi vào trên mặt nước hồ nhỏ, thu hút đàn cả rốt rít bơi qua đớp mồi. Cảnh trí đầu thu cực kỳ xinh đẹp, ngay cả Thương Lan đình luôn luôn là cảnh tượng hào khí đồ sộ cũng thêm mấy phần ôn nhu. Dưới đình ngồi ngay ngắn hai người, một lớn một nhỏ, thật là cảnh tượng mỹ lệ.


Người phụ nữ mặc một áo len dài màu đen đơn giản, tóc dài mất trật tự rơi ở cần cổ, không đánh phấn trang điểm, trong tay cầm một quyển sách, nhấc lên vài tờ, đôi mắt buông xuống nhìn trên sách, bàn tay trắng nõn chỉ chữ nhỏ màu đen dày đặc kia, thì thầm với đứa bé bên cạnh: "Nhân chi sơ, tính bản thiện..."

Tiếng nói trẻ con rất là dễ nghe, thì thầm theo: "Nhân chi sơ, tính bản thiện..."

Đứa bé cố ý kéo dài giọng nói rất vang dội, kinh động đến đàn chim đang nghỉ ngơi trên cây, ào ào bay đi, lá cây liền rơi xào xạc xuống.

"Bướng bỉnh." Tĩnh Tri nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của nó, vẻ mặt yêu thương: "Cũng nên đưa con đi học."

"Con không muốn đi học, con muốn ở cùng một chỗ với mẹ." Bánh bao nhỏ bổ nhào lên người Tĩnh Tri, thân thể nhỏ mũm mĩm liều mạng bò rồi bò, rốt cuộc sắp trèo đến trên đầu gối của mẹ, lại bị một bàn tay đột nhiên xách lên, nhẹ nhàng nhấc lên rồi để xuống, rơi vào trên đất trống bên cạnh.

"Con lớn như vậy mà còn dính mẹ như thế, không xấu hổ à?" Mạnh Thiệu Đình vòng qua thân thể nho nhỏ của nó, thuận thế ngồi xuống ở bên cạnh Tĩnh Tri, cánh tay dài kéo cô ôm vào trong lòng, mặt mày mỉm cười, mang theo ba phần biếng nhác.

Anh mặc áo gió màu đen hơi mỏng, nút áo bằng đồng dán lên mặt của cô, hơi lạnh lẽo, nhịn không được run lên một chút, muốn né tránh, nhưng lại bị anh ấn chặt hơn, trong giọng nói mang theo vài phần ôn nhu nồng đậm: "Hôm nay ở nhà làm gì?"

Tĩnh Tri lại mím môi cười, mặt mày hơi cong; "Dạy Phi Đồng đọc Tam tự kinh nha."


"A? Anh lớn như nó sẽ độc luận ngữ rồi!"

Vốn Phi Đồng dâng lên một chút kiêu ngạo, lập tức biến mất không còn dấu vết, bác lại đả kích nó...

"Anh lại nói bậy, anh cho là em không biết anh không thích đọc sách sao?" Tĩnh Tri đưa tay phủ ở trên nút vạt áo gió của anh, vuốt ve từng chút, trong miệng cười sẵng giọng.

Anh không có nói tiếp, chỉ là nói một câu với Phi Đồng; "Con nhanh đi phòng bếp nhìn xem, dì Bình Bình của con làm cho con món gì đó, ăn rất ngon đấy..."

Tiếng nói còn chưa rơi xuống, Phi Đồng liền hô "a" một tiếng, nhanh như chớp chạy đi.

"Aizz, Phi Đồng chậm một chút..." Tĩnh Tri còn đang lo lắng kêu, Phi Đồng đã quẹo một cái chạy không thấy bóng dáng.

"Đứa nhỏ hư hỏng này, xem ra đã chạy đi rồi." Anh đưa tay kéo cô trở về, thuận thế đặt trên đầu gối ôm chặt, cằm vừa lúc để ở đỉnh tóc của cô, hương thơm nhè nhẹ không ngừng kéo tới, khiến anh vui vẻ thoải mái một trận; "Khí trời rất tốt, không bằng ra ngoài giải sầu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận