Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Mắt anh say lờ đờ mơ màng, chỉ khoát khoát tay, đi ra ngoài dọc theo hành lang huyên náo thật dài. Càng đi ra ngoài, tiếng người lại càng ồn ào, thoạt nhìn bộ dáng mọi người đều rất vui vẻ, cười như là một đóa hoa nở rộ. Anh cảm giác mình không thể ở trong hoàn cảnh như vậy, nhưng muốn anh cứ quay về như thế, ngược lại quá chật vật, dứt khoát ra lấy xe, lái không mục đích ở trên đường hồi lâu, anh lại bất tri bất giác lái xe đến nhà cũ của nhà họ Mạnh.

Hồi lâu sau, người hầu cũ tới mở cửa vườn ra, có chút hiếu kỳ và hoảng sợ nghi hoặc nhìn anh. Anh không lên tiếng đi xuống xe, bảo người phía sau cũng rời đi, trực tiếp lên lầu.

Thư phòng còn đó, cửa sổ phía tây vẫn trầm mặc an tĩnh như trước. Anh đẩy cửa đi vào, ánh trăng trong phòng nhẹ nhàng linh hoạt và quyến rũ, rơi vào trên sàn nhà gỗ lim, như là che phủ từng tầng sợi nhỏ. Anh không có mở đèn, cứ say khướt đi vào như vậy, đi thẳng đến cửa sổ phía tây.

Mành trúc đốm cuốn một nửa, che đi nửa cửa sổ.

Cửa sổ chỉ mở phân nửa, như muốn thông gió, mà rèm cửa sổ cũng vén lên phân nửa. Trên bệ cửa sổ sát đất rộng lớn còn đặt một quyển sách, trang sách mở ra mất trật tự. Nếu lúc có gió thổi qua, trang sách sẽ phát ra tiếng vang lật mở, như là người đọc sách chỉ mới vừa rời đi, vẫn duy trì bộ dáng lúc cô buông xuống.

Anh đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy trong hốc mắt chua xót khó chịu, anh tự nhận luôn luôn ý chí sắt đá, từ khi bắt đầu biết chuyện, không chịu để cho mình dễ dàng rơi nước mắt. Nhưng hiện tại không biết tại sao, nhìn gian phòng vắng vẻ, bệ cửa sổ trống không, quyển sách xoạt xoạt, anh lại cảm thấy xung quanh hốc mắt đau nhói một trận.


Cảnh còn người mất mọi chuyện ngừng, nhiều năm trước cô vẫn thích ngồi hoặc nằm ở chỗ này, bộ dáng yên tĩnh đọc sách ở trong mắt của anh là một phong cảnh xinh đẹp thường bị coi thường. Mà nay, cũng là ánh trăng như vậy, cũng là

gian phòng này, cũng là ban đêm, nhưng cô sẽ không giống dĩ vãng chờ anh trở về, cô cũng không còn là Phó Tĩnh Tri chỉ yêu một mình anh nữa.

Tuy cô cười nhã nhặn lịch sự như trước, tuy vẫn nhìn anh bằng sóng mắt trong suốt như trước, nhưng cô lại xây một bức tường cao không vượt qua được giữa bọn họ.

Anh cảm thấy bất lực mà cả đời chưa từng có, lan tràn khắp tứ chi của anh.

Lúc đóng cửa rời đi, anh bất tri bất giác đi tới con suối nhỏ, tiếng gió xào xạc, đêm sương mù nồng đậm. Anh đến gần nơi đó, mới phát hiện, con suối nhỏ không ngờ đã khô cạn, trong hồ trống trải tràn đầy lá rụng và bụi bặm, anh đứng ở nơi đó, có chút không biết phải làm sao, sững sờ hồi lâu, mới đột nhiên bước nhanh ra ngoài.

Ánh đèn rất xa lúc sáng lúc tối, anh đi cực nhanh, đợi khi nhìn thấy người hầu canh giữ vườn nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó nhìn anh, anh mới khàn khàn quăng xuống một câu nói: "Khóa tất cả mọi nơi trong này, các người đều chuyển ra."

"Nhị thiếu, nhị thiếu, chúng tôi vẫn rất tận tâm tận lực..."

"Tôi không có ý trách các người, sẽ an bài công việc mới cho các người. Chỉ là, chỉ là muốn các người trước khóa ngôi biệt thự này lại mà thôi."

Anh vô lực giải thích, xoay người bỏ đi. Đi hồi lâu, mới muốn nhớ chưa đi lấy xe, anh lại quay trở lại lấy xe, một mình đợi thật lâu trên đường phố yên tĩnh. Đến khi phía đông có ánh sáng, anh mới lái xe đi quay về Tĩnh Viên.


Lúc trở về, quản gia đã sai người hầu bắt đầu bận rộn. Sữa tươi mới được đưa tới từ nông trại nhà họ Diệp cũng đã bày trên bàn cơm, anh nhìn thấy sữa, đáy lòng hoảng hốt tự giễu một tiếng. Đây là anh tự mình lựa chọn một con bò sữa khỏe mạnh từ nông trại nhà họ Diệp cho Phi Đồng, mỗi ngày đặc biệt đưa sữa mới cho nó và Tĩnh Tri. Chẳng qua là bởi vì có một ngày trên bàn cơm buổi sáng, Tĩnh Tri thì thầm một tiếng, Phi Đồng uống không quen sữa đưa tới, nói là không có mùi vị, anh liền lưu tâm.

Nhưng dù cho như vậy thì như thế nào, hiện nay Phi Đồng nhìn thấy anh liền trốn, trong ánh mắt đều là vẻ đề phòng, anh muốn thân thiết lấy lòng, đều không có cơ hội.

Trong đáy lòng chua xót khó chịu, anh không để ý thần sắc kinh ngạc của người hầu, ngồi ở trong phòng khách rút một điếu thuốc. Đúng, từ sau khi ở cùng một chỗ với bọn họ, anh không hút thuốc lá, bởi vì sợ ảnh hưởng sức khỏe của cô và Phi Đồng. Nhưng tối hôm qua đã phóng túng, cũng không quan tâm lại phóng túng lần nữa, chỉ là sau khi hút hai hơi, anh vẫn bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, phân phó người hầu mở cửa sổ thông gió tan đi mùi thuốc lá. Đồng hồ treo trên vách tường chỉ bảy giờ sáng, cô nên rời giường.

Anh có chút sợ hãi hai người gặp mặt sẽ xấu hổ, suy nghĩ một hồi, lúc nghe được trên lầu mơ hồ có động tĩnh, anh đứng lên liền chuẩn bị ra vườn hoa đi dạo một lát. Nhưng giọng nói của cô đã vang lên, mang theo khàn khàn nồng đậm, anh mềm lòng khó chịu, mí mắt nhảy liên tiếp. Anh nhịn không được, thật sự không có biện pháp nhịn xuống, anh xoay người đi mấy bước qua, ôm cô vào trong lòng.

Nước mắt cô cuồn cuộn rơi xuống, hai mắt sưng đỏ như là hai quả đào đáng yêu. Cô khóc nghẹn ngào, ôm chặt lấy anh, mặt dán ở trước ngực anh không chịu rời đi.

Anh không khống chế nước mắt được, hai tay khóa chặt thân thể của cô, tựa hồ muốn nhập cô tiến vào trong thân thể của mình. Toàn thân anh đều đang run rẩy, ngón tay lạnh đến dọa người, nhưng anh lại không quan tâm ôm chặt lấy cô. Sau khi ôm một lúc lâu, anh bỗng nhiên đẩy cô ra một phen, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như tuyết tràn đầy nước mắt của cô, sau đó anh chợt nghe tiếng nói của mình, tiếng nói tràn đầy thâm tình.


"Tĩnh Tri, anh yêu em." Anh thật sự nghiêm túc mở miệng, hai tay đặt ở trên vai của cô, kéo cô vào trong lòng. Cô giống như ngẩn ra, thân thể cứng ngắc như đá, chỉ như là một con rối mặc anh di chuyển, giống như mất đi năng lực hành động, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh. Nhìn khuôn mặt tiều tụy nhưng không mất đi anh tuấn của anh, nhìn tròng mắt sáng rực của anh, nhìn anh thật sự nghiêm túc nói từng câu từng chữ cho cô biết, anh yêu cô.

"Đúng vậy, anh yêu em, Tĩnh Tri." Anh lại lặp lại một lần, đáy mắt nổi lên từng chút ý cười, nhưng ý cười này mang theo ánh nước trong suốt.

"Em... không cần cảm thấy có gánh nặng, anh chỉ muốn nói ra, chỉ là lo lắng sau này anh sẽ không có cơ hội nói cho em nghe."

Anh cười càng sâu, khóe môi có nếp nhăn thâm thúy, khắc họa khẩn trương của anh. Cánh tay ôm cô của anh cứng rắn như sắt, mỗi một tấc da thịt đều đang không ngừng run rẩy, cô chưa bao giờ biết, người đàn ông giống như anh cũng sẽ có thời khắc như vậy.

"Em ăn sáng đi, anh đi tắm..." Anh gần như là chạy trối chết, nhìn cũng không dám nhìn mặt của cô. Vì thế, anh đã không nhìn thấy con ngươi cô sáng ngời ánh sáng ngọc, trên hai má cô vụng trộm nhiễm lên vẻ xinh đẹp, bên môi cô như ẩn như hiện ý cười, lúc cô nhìn theo thân ảnh của anh, trong ánh mắt nồng đậm vui sướng và ôn nhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận