Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Đúng, cô thật sự cảm nhận được. Chính là giờ phút này, cô đã có thể tự do ra khỏi lồng, nhưng cô lại chợt cảm thấy tự do này rất tẻ nhạt.

Anh không có đuổi theo, cô thậm chí len lén liếc mắt nhìn phía sau đường mòn vào lúc quẹo cua, nhưng hoàn toàn không có thân ảnh của anh. Cô đi chậm như vậy, đủ dùng thời gian gấp đôi bình thường, anh lại vẫn chưa đuổi theo.

Hoảng hốt, nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của anh, nếu như cô đi, anh sẽ không ngăn cản.

Cô có chút sợ hãi, nhưng lại không thể an lòng. Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn cô rời đi, anh sẽ không bỏ được, anh rất quan tâm cô, người khác không biết, nhưng cô là người trong cuộc, cô hiểu rõ ràng!

"Mẹ, mẹ đi thật chậm, còn chậm hơn cả con." Phi Đồng không nhịn được chu cái miệng nhỏ nhắn lên, giãy dụa xoay quanh trong ngực cô, rốt cuộc đã được đặt xuống mặt đất như ý nguyện, chân ngắn nhỏ di chuyển trong chốc lát, liền chạy tới cửa lớn. Nó vung tay bé nhỏ lên, giòn giả kêu: "Mẹ, mẹ nhanh lên một chút đi, chúng ta đi chơi..."

Tĩnh Tri đứng ngẩn người ở nơi đó, nhịn không được quay đầu lại nhìn. Dưới màn trời xanh lam, đường dài quanh co trực tiếp thông đến trong màu xanh biếc vô biên, lại hoàn toàn không có thân ảnh đuổi theo của Mạnh Thiệu Đình.

Cô nhịn không được mất mác, cường ngạnh xoay người lại, vừa muốn ôm Phi Đồng rời đi, chợt nghe phía sau vang lên tiếng bước chân. Cô vui mừng trong bụng, trên mặt đã mang theo ý cười không thể ức chế được, mà trong con ngươi đen nhánh giống như dấy lên một ngọn lửa sáng rực mê người. Cô vừa muốn xoay người, phía trước lại chậm rãi vang lên một giọng nói quen thuộc và xa lạ, tâm như là một tảng đá lớn bị rơi xuống, trong nháy mắt nhanh chóng rơi xuống đáy cốc. Cả người cô cứng đờ, tựa hồ phản ứng cũng trở nên chậm chạp, từ từ giơ mi mắt lên nhìn lại...


Dưới chân trời xa xôi, cây cối um tùm hai bên kẹp một con đường thật dài và thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời chỉ có một con đường. Lúc này mặt trời ngày mùa thu rơi xuống theo khe hở rất nhỏ kia, lộ ra vẻ có chút mơ màng cách một thế hệ.

Trên đường có lá rụng ố vàng, bày ra một tầng thật mỏng, nơi cách đó không xa đi tới một người.

Vóc dáng anh cực cao, nhưng lại có chút quá nhỏ gầy. Thoạt nhìn tuổi của anh rất nhỏ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tang thương. Làn da của anh rất trắng, như là đồ sứ nhỏ trắng nhiễm lên ánh sáng nhạt, tư thế bước đi rất đẹp mắt, là loại "Mỹ nam" mà các cô gái nhỏ thường thích kia.

Anh hơi cười, mang theo nụ cười vui vẻ trước sau như một, anh hơi nâng cằm, con ngươi màu hổ phách xinh đẹp híp lại dưới ánh mặt trời, nhiễm ra sáng bóng thuần hậu. Mũi cao thẳng của anh như đèn treo, môi hơi mỏng hơi nhếch lên một chút ở khóe môi, mang theo tính trẻ con, lại mang theo một chút phóng đãng không theo lề lối cũ.

Tóc đậm màu như cây đay, thoạt nhìn chất tóc vô cùng tốt, có ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời. Hai tay anh cắm ở trong túi áo gió màu cà phê, dáng người thon dài tuấn tú như một cây quế tích lan. Anh đi không nhanh, nhưng bước chân rõ ràng mang theo gấp gáp, thần sắc trên mặt anh không có mừng như điên gặp lại sau khi xa cách, lại giống như đè ép lửa mạnh dưới bình tĩnh ôn hòa.

Anh nhìn thấy cô, còn có đứa bé nho nhỏ trong lòng cô.

Ba năm rồi.

Chỉ là hơn một ngàn ngày, chỉ là hơn một ngàn ngày nhớ thương. Nếu như có thể gặp lại, nếu như có thể nhìn thấy cô lần nữa, tất cả khổ sở trong lúc trước đều không còn là khổ sở, dằn vặt cũng không còn là dằn vặt.

Máu trong trái tim giống như cũng muốn sôi trào, không biết dùng bao nhiêu khắc chế ngón tay nắm ở trong túi, mới khiến anh không có lập tức ôm lấy cô.

Biểu tình trợn mắt há mồm của cô thực sự đáng yêu, xem ra anh thật sự đã đúng khi đột nhiên xuất hiện, mang đến kinh hỉ đột ngột.


Đứng ở ngoài năm bước, im lặng cười híp mắt nhìn cô. Sao cô vẫn giống như lúc ban đầu vậy? Cũng không có chút thay đổi nào, vẫn là khuôn mặt như vậy, mũi vẫn nhỏ xinh như thế, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng vẫn như là thiếu nữ, khí chất vẫn trầm tĩnh như nước, thế nhưng cô gầy, rất gầy.

Anh cả nói cô ở chung với anh hai không tệ, là đang dối gạt anh đi. Nếu như anh hai thật sự chăm sóc cô rất tốt, sao lại nuôi cô thành như vậy?

Không được, anh phải mang cô về nhà, trông coi cô ăn cơm thật tốt, nuôi cô giống như ba năm trước đây , lại béo hơn một chút, vậy thì sẽ không còn chuyện gì nữa.

"Bà xã-- "

Cô vẫn duy trì bộ dáng giật mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khiến anh không nhịn được mỉm cười lắc đầu. Cánh tay mở ra với cô, nụ cười anh nhiễm tới chân mày khóe mắt.

"Bà xã --" Anh lại gọi cô lần nữa, như là ba năm trước đây, một ngày gọi cô là bà xã mười mấy lần, gọi sao cũng không đủ, gọi đến nối cô bất đắc dĩ che tai trốn tránh anh, nhưng trong mắt lại có ý cười.

Tĩnh Tri bỗng nhiên run rẩy một chút, Phi Đồng được ôm ở trong ngực tuột xuống từ thân thể cô. Thằng bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn nhìn mẹ, lại nhìn nhìn Mạnh Thiệu Hiên, trong đầu nhỏ cũng có chút hỗn loạn .

Bà xã? Hình như cha của tiểu tân bút sáp màu gọi dì Mỹ như vậy nha, có phải là nói người này chính là cha của mình không?


Đầu nhỏ lập tức xoay qua chỗ khác, hai con mắt to nhìn chằm chằm Mạnh Thiệu Hiên, tim nho nhỏ đều đập nhanh.

"Thiệu Hiên?" Giọng nói Tĩnh Tri nhỏ bé yếu ớt như muỗi, cô lắp bắp mở miệng, có chút không dám tin nhìn anh, nhưng tâm tư lại ở phía sau lưng của cô.

Sao... sao anh lại?

Cô nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn thử, nhưng lại không dám. Không biết là sợ hãi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Thiệu Đình, hay là sợ hãi nhìn thấy anh quay đầu đi.

Mạnh Thiệu Hiên nghe được tiếng nói của cô, nhịn không được tràn ra nụ cười ánh sáng như ngọc: "Là anh, bà xã, anh đã trở về! Anh đến dẫn em về nhà, dẫn em và Phi Đồng về nhà." Anh mở cánh tay ra, chờ đợi cô nhào vào trong ngực của anh, nhưng cô vẫn đứng ở nơi đó, chỉ là trong mắt lăn xuống giọt nước mắt, cô gắt gao che miệng lại, quay mặt qua chỗ khác rơi nước mắt như mưa...

Ý cười nơi đáy mắt Thiệu Hiên rút đi từng chút, anh nhìn lướt qua cô, thấy Mạnh Thiệu Đình đứng ở cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch như giấy, mang theo sa sút khó tả, chỉ là sững sờ nhìn bọn họ, không nhúc nhích, không nói được một lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận