Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Anh bỗng nhiên phẫn nộ xoay người, vừa đi ra khỏi phòng bếp liền đập một quyền lên vách tường. Tĩnh Tri đột nhiên nghe được động tĩnh trong phòng ăn, hoảng sợ, không để ý tới một tay bọt nước, liền luống ca luống cuống chạy đến; "Thiệu Hiên, anh làm sao vậy?"

Anh liếc nhìn ánh mắt ân cần của cô, mang theo dịu dàng và trong suốt giống như lúc trước, tất cả tức giận giống như dần dần lắng xuống, bàn tay anh nắm chặt tụ máu đến có chút xanh tím, nặn ra một nụ cười từ trong kẽ răng: "Không có việc gì, tay không cẩn thận đánh lên bàn."

"Không sao chứ?" Cô nhíu chặt mi, lau tay sạch sẽ đi tới, cúi đầu kéo bàn tay anh đang giấu ở phía sau ra, liếc nhìn vết thương lớn ứ đọng kia, đáy mắt cô liền lướt qua thương tiếc nhàn nhạt, nâng mắt nhìn anh; "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Ánh mắt ân cần thần và động tác của cô dần dần hóa tan lệ khí và lửa giận nảy sinh ra từ trong cơ thể của anh, ý cười liền tràn ngập tới khóe mắt, "Bà xã... Em còn trách anh, tay rất đau..."

"Biết đau, sau này liền cẩn thận một chút, em đi lấy thuốc bôi cho anh." Cô lại liếc mắt trừng anh một cái, bộ dáng hàm chứa giận dữ mang theo trách cứ khiến anh không thể kiềm chế, lập tức ôm lấy cô. Ngũ quan tuấn mỹ của anh kéo gần từng chút một, mà ý cười vẫn dao động giống như năm đó. Anh vẫn tuấn mỹ và đầy ánh mặt trời như trước, nhưng đáy mắt lại không thể tránh khỏi lộ ra tà khí và lệ sắc, "Không cần bôi thuốc... Bà xã, em hôn anh một cái là được rồi..."

Anh cúi đầu lầu bầu, chóp mũi hơi lạnh nhẹ nhàng cọ xát ở trên gương mặt của Tĩnh Tri, xúc cảm mịn màng lại làm cho cô không khỏi sinh ra mấy phần khó chịu, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra, giữa mi tự nhiên cũng hiện ra một chút không kiên nhẫn: "Thiệu Hiên, đừng làm rộn, em đi lấy thuốc cho anh!"


"Bà xã..." Anh lại ôm siết cô chặt hơn, xoay người chuyển một cái, liền đẩy cô đến mép bàn ăn. Hai tay lạnh như băng liền chạm đến bề mặt bàn ăn cẩm thạch lạnh lẽo, cô hít ngược một ngụm khí lạnh, phản xạ có điều kiện lập tức thu tay về, nhưng động tác của anh lại nhanh hơn, bắt lấy cổ tay của cô quấn ở trên cổ của mình...

Lúc này thoạt nhìn, thân thể của cô nửa nghiêng về phía sau, cánh tay ái muội quấn ở trên cổ của anh, trên mặt còn có đỏ ửng khả nghi, nhìn thế nào cũng giống như cô đang chủ động trêu đùa anh...

Mặt mày Thiệu Hiên khẽ cong, khóe môi giơ lên, vẻ mặt anh lại có ý cười vô hại tiến đến gần, "Bà xã, đêm nay anh chuyển về phòng của em được không? Em là bà xã của anh, không có đạo lý đuổi anh ra, không ở cùng một chỗ với anh!"

Tĩnh Tri bị anh đè ép đến gần như không thở nổi, bởi vì vừa vào cửa liền cởi áo khoác, lúc này cô chỉ mặc áo lông cừu mỏng manh, mà anh cũng chỉ mặc áo sơ mi, thân thể hai người dán chặt như vậy, nhiệt độ trên người anh liền truyền tới liên tục không ngừng, cơ thể rắn chắc ép chặt lên mềm mại của cô, khiến toàn thân cô đều sinh ra cảm xúc không được tự nhiên, cô không thích như vậy!

"Thiệu Hiên! Buông tay ra..." Cô không trả lời vấn đề của anh, trong giọng nói lại hàm một chút tức giận.

Thiệu Hiên cười càng sâu, nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo: "Bà xã, anh buông tay ra, em liền đồng ý để anh chuyển trở về được không?" Anh càng tiến sát hơn một chút, tựa hồ như muốn nhìn thấy rõ rốt cuộc những biểu cảm nồng đậm ở chỗ sâu trong đáy mắt của cô là cái gì...

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy thân thể anh nặng trịch, gần như muốn đè ép đến chặt đứt thắt lưng của cô. Cô không có thói quen tiếp xúc thân mật quá mức như vậy, tách ra ba năm, rốt cuộc hạ quyết tâm quên sạch anh, hiện tại vừa gặp mặt, anh lại muốn làm ra hành động thân mật với cô, sao anh không suy nghĩ cho cô một chút chứ?

Oán giận không khỏi chợt vọt ra từ trong cơ thể, chờ lúc cô kịp phản ứng, Thiệu Hiên đã bị cô đẩy sang một bên, sắc mặt anh vẫn trấn tĩnh như nước, thân thể va vào tường, dáng người cao to tuấn dật vẫn đứng thẳng tắp như cũ. Anh nhìn cô, một đôi mắt sạch sẽ chỉ lẳng lặng nhìn cô, không có chút cảm xúc dư thừa.

Anh không giận, không oán, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, xoay người sang chỗ khác, từ từ đi vào phòng ngủ của anh.


Tĩnh Tri đừng ngơ ngác ở nơi đó, cô chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc như vậy ở trong mắt Thiệu Hiên, giống như đang che giấu gợn sóng vô biên vô hạn dưới sự yên lặng, mà gợn sóng kia lại như mây đen cuốn tới đầy trời, cất giấu khổ sở thật sâu.

Anh, nhất định sẽ hận cô đi.

Không biết vì sao phải biến chuyện đến trình độ như vậy, cô buông tha Thiệu Đình, mang theo Phi Đồng đi cùng với Thiệu Hiên, cô cho rằng từ nay về sau, cuộc sống sẽ vào quỹ đạo ổn định, sẽ không còn sóng gió nữa, nhưng không rõ tại sao lại đi tới một bước như vậy.

Cô suy tính nhiều như vậy, cô suy tính tất cả mọi người bên trong, cô suy tính cho Phi Đồng, suy tính cho Thiệu Hiên, suy tính cho chính mình, nhưng thật giống như lại bỏ quên một mình Mạnh Thiệu Đình...

Cũng bỏ quên tim của mình, càng bỏ quên cảm giác trong lòng Thiệu Hiên về cô và Thiệu Đình, đã bỏ quên cảm nhận của anh...

Dù sao cô ở Tĩnh Viên lâu như vậy, ở cùng một chỗ với Thiệu Đình lâu như thế, thoạt nhìn nét mặt Thiệu Hiên như không thèm quan tâm, nhưng trong lòng của anh nhất định có chút khó chịu.


Trong lòng cô loạn thành một mảnh, chán nản ngã ngồi ở ghế trên. Thiệu Hiên, Thiệu Hiên, rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ, đối mặt với anh như thế nào, sao có thể tiếp tục trôi qua cuộc sống lâu dài với anh đây?

*****************

Hai giờ rưỡi xế chiều, Tĩnh Tri và Thiệu Hiên đã ngồi trong tiệm cà phê ở khúc quanh ngã tư đường Thanh Đồng kia, anh gọi cho cô một cốc chocolate nóng lớn, mà anh muốn là mocha.

Tĩnh Tri có chút kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại thích uống mocha? Rất đắng, bỏ vào thêm vài viên đường đi..."

Cô cầm thìa nhỏ, múc một viên đường nho nhỏ, vừa chuẩn bị bỏ vào trong ly cà phê của anh, không ngờ Thiệu Hiên lại đưa tay cản lại, "Anh thường xuyên uống thứ này ở California, quen không bỏ đường vào rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận