Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Bình Bình thở hổn hên đi vào phòng bệnh, di động lại bỗng nhiên vang lên, cô nhìn cũng không nhìn, liền nghe máy; "An Thành, anh lại muốn nói gì?"

"Là tôi, Bình Bình cầu xin em chăm sóc cô ấy trước, tôi lập tức ngồi chuyến bay sớm nhất trở về, nhất định chăm sóc tốt cô ấy. Bình Bình, đừng để cô ấy gặp chuyện không may!"

Giọng nói của anh khàn khàn, lại mang theo mệt mỏi nồng đậm, nhưng lại chắc chắn như đinh đóng cột. Chỉ đôi câu vài lời, lại làm cho Bình Bình lập tức bình tĩnh, nước mắt được kìm nén lại bỗng liền tuôn ra, nghẹn ngào mở miệng: "Nhị thiếu, ngài, công ty bên kia của ngài..."

"Công ty mất thì mất, sau này còn có thể bắt đầu lại lần nữa, nhưng nếu như cô ấy có chuyện, kiếp này tôi sẽ không có biện pháp tha thứ cho chính mình..." Mạnh Thiệu Đình lặng lẽ nói một câu, liền nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Bình Bình giật mình nắm chặt di động, không biết làm sao về tới trong phòng bệnh. Cô nhìn bộ dáng Tĩnh Tri tiều tụy nằm ở trên giường, trong lòng nhịn không được lại chua sót một trận, nhưng tâm tình hỗn loạn lại xen lần vui mừng. Dù sao nhị thiếu vẫn đối xử thật tâm với chị ấy, không uổng dù trong mộng, chị ấy vẫn luôn nhớ kỹ không quên ngài ấy...


"Dì, là điện thoại của cha sao?" Phi Đồng thấy cô cầm di động không buông, nhịn không được mở miệng hỏi.

Bình Bình ngẩn người, không biết trả lời vấn đề này của đứa nhỏ như thế nào, chỉ đành nói qua loa: "Không phải, bây giờ cha con ở nước ngoài, không có cách nào trở về..."

"Vậy... Bác đâu? Bác cũng không tới thăm mẹ?"

"Bác, bác không có cách nào đến, bởi vì hiện tại mẹ ở cùng một chỗ với cha con." Bình Bình nói cẩn thận từng li từng tí, nhìn biểu tình của Phi Đồng.

"Mẹ thật đáng thương." Phi Đồng lại nắm chặt cánh tay Tĩnh Tri, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lòng bàn tay của cô: "Phi Đồng sẽ không rời khỏi mẹ đâu."

"Phi Đồng thật ngoan, mẹ tỉnh lại, nhất định sẽ rất vui vẻ ." Bình Bình vuốt ve mái tóc mềm mại của nó, trái tim dần dần chua xót. Nếu như Phi Đồng là đứa nhỏ của nhị thiếu, vậy thì tốt biết bao...

Nhưng mà, tạo hóa lại trêu người...

California.

Cả tầng tám đều yên lặng, trang giấy văn kiện tán loạn đầy đất, thỉnh thoảng có người vội vã đi qua, trên mặt lại là vẻ hoảng loạn bất an. Mạnh Thiệu Đình đứng đưa lưng về phía cửa, nắm chặt di động trong tay, thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, ném điện thoại di động vỡ tan tành trên đất!


Vừa rồi cha gọi điện thoại tới, hung hăng dạy dỗ anh một trận. Anh lo lắng bệnh tình của cha, không nói chuyện Duy Hằng cho ông biết, mà chỉ yên lặng chịu đựng tất cả.

Nếu như cha biết Duy Hằng Điền Sản là tài sản riêng của anh cả, nếu như cha biết anh em bọn họ đã đấu lên mặt bàn, sao người già như ông có thể chịu đựng được? Dù mắng anh vô dụng, mắng anh đã đánh mất mặt mũi nhà họ Mạnh, anh cũng ngậm chặt miệng nuốt máu xuống, không nói ra một chữ!

Chỉ là lửa giận nghẹn khuất trong lòng, còn có sự nhớ mong với cô, đã khiến tâm anh loạn như ma. Anh cũng không có cách nào bận tâm Hào Đình bên này nữa, Tĩnh Tri bệnh thành như vậy, bên cạnh lại không có ai, dù sao thì anh cũng không yên lòng!

Nhưng mà Thiệu Hiên đâu rồi? Vì sao Thiệu Hiên không ở cùng với cô? Anh rời khỏi, anh nhịn đau tách ra khỏi người yêu của mình, không phải vì muốn cô có cuộc sống như thế!

"Nhị thiếu, đã mua xong vé máy bay, một giờ sau xuất phát..." An Thành đẩy cửa tiến vào, nhìn anh muốn nói lại thôi: "Nhị thiếu, ngài thực sự mặc kệ? Nhân viên trong công ty phải làm sao bây giờ..."

Mạnh Thiệu Đình vô lực khoát khoát tay: "Phát cho mỗi người ở lại hai tháng tiền lương, muốn đi thì đi, nguyện ý chờ thì có thể tạm thời làm việc vặt ở công ty, chờ tôi trở lại rồi nói."


"Bây giờ ngài rời đi vào thời khắc mấu chốt, người dưới nhất định sẽ nghĩ ngợi lung tung, lòng người chắc chắn sẽ đại loạn..."

"Những thứ này đều là vật ngoài thân, hiện tại tôi không thể để ý tới. An Thành, thu thập một chút rồi trở về với tôi."

"Vâng, nhị thiếu. Đúng rồi, xe của ngài đã đưa đi bảo dưỡng, ngài vẫn muốn lái chiếc kia sao?" Từ trước đến nay, anh không lựa chọn xe, nhưng cũng có mấy chiếc xe nổi tiếng khác nhau. Thường ngày anh thích nhất chính là chiếc Bentley màu đen kia, hiện tại đã đưa đi bảo dưỡng, nhưng anh cũng không muốn lái chiếc tốt hơn.

"Tùy tiện là được rồi, lấy xe về rồi lại đưa đến đó lần nữa."

An Thành gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng nghĩ nhị thiếu thật đúng là nhớ tình cũ. Anh đã lái chiếc xe kia hơn hai năm rồi, thân phận giống như anh, có ai lại lái chiếc xe hơn hai năm, nhưng vẫn luyến tiếc không đổi chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận