Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Mạnh Thiệu Tiệm thấy thế, dập tắt đầu mẩu thuốc lá, đứng lên đi tới phía sau Thiệu Hiên, vỗ vỗ bả vai của anh: "Đúng lúc ngày lão nhị mới về nước vào hôm trước, chú đi tìm nó thử xem."

Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu không nói, trong lòng lại đang giãy giụa, anh không có căn cơ, không có hậu đài phía sau, lại không có biện pháp nhờ Kiều Tử Tích giúp chuyện như vậy, gia thế nhà anh ta trong sạch, từ trước đến nay không có liên quan với hắc đạo, anh cũng không muốn anh ta chuốc lấy tai hoa, ngoại trừ người trong nhà, anh thực sự không hề có biện pháp khác.

Thế nhưng anh hai... anh nghĩ đến Tĩnh Tri, nghĩ đến biểu hiện trong lúc cô bị bệnh, hết thảy đều giống như là một cây gai sắc bén, đâm thật sâu vào trong tim của anh, khiến anh đứng ngồi không yên.

Ai lại nguyện ý đi cầu xin tình địch của mình giúp đỡ? Nhưng nghĩ đến Lô Địch, nghĩ đến cô vì mình nên mới gặp nhiều thống khổ như vậy, hết thảy chuyện này vốn không hề có quan hệ với cô, nhưng cô lại phải gánh chịu hậu quả thay anh!

Cuối cùng hít một hơi thật sâu ở trong lòng: "Tôi đã biết, tôi đi trước." Anh nói xong, cũng không liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, liền đẩy cửa đi ra khỏi phòng làm việc của Mạnh Thiệu Tiệm.

Mạnh Thiệu Tiệm vòng cánh tay đứng ở đó, sau một lát, khóe môi anh mới hiện lên nụ cười âm độc nhàn nhạt, chậm rãi đi tới sau bàn làm việc, hơi trầm ngâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái trên bàn gỗ, trong lồng ngực anh nồng đậm khoái ý giống như đều sắp gào thét ra ngoài. Ngày mà anh chờ đợi, cuối cùng cũng sắp tới rồi.


Cầm điện thoại, gọi một cú điện toại, vẫn vang lên ba tiếng liền cắt đứt như thường lệ, qua hơn mười phút, có một số điện thoại lạ gọi tới. Anh nhận máy, nghe được giọng nói có chút hổn hển của người đàn ông đầu bên kia: "Anh còn muốn gì

nữa? Còn muốn tôi làm cái gì! Rốt cuộc anh muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho con bé?"

"Tiếp tục làm cho tôi ba chuyện cuối cùng, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ đích thân phái người đón cô ta trở về từ Myanmar, cô ta sẽ không bao giờ trải qua cuộc sống không bằng heo chó nữa. Nhưng nếu anh không đồng ý, hoặc là không làm được, tôi sẽ để cả đời anh đều không gặp được cô ta!"

"Anh không nên quá tham lam, ngài ấy đã bị anh ép đến trình độ như vậy! Anh còn muốn như thế nào nữa, anh còn muốn như thế nào nữa?"

"Đây không phải là chuyện anh nên quản, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói. Đúng rồi, tôi quên nói cho anh biết, đã xác nhận thân phận của cô ta, giám định DNA của hai người đúng là anh em ruột. Hơn nữa, như lời anh nói, sau lưng cô ta có một cái bớt màu đỏ."

"Anh... anh nói thật sao? Nhưng bọn họ nói với tôi, con bé đã sớm chết, không còn một chút tro cốt!"

"Tin hay không thì tùy anh, nói chung, làm việc dựa theo phân phó của tôi, tôi sẽ để cô ta ít tiếp khách, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn một chút."

Anh nói xong, không đợi bên kia mở miệng, liền nhẹ nhàng cúp điện thoại. Ánh mặt trời giữa trưa phản xạ ánh sáng của tuyết, một mảnh trắng chói mắt, anh ngẩn ngơ chậm rãi ngồi xuống ghế. Một xấp văn kiện bày trên bàn làm việc rất gọn gàng, trừ những thứ đó, chỉ có một máy vi tính và một ống bút, bên cạnh điện thoại đặt một cái dĩa thủy tinh nho nhỏ, mấy viên sơn trà ngâm đường trắng muốt như tuyết nằm yên tĩnh ở bên trong.

Anh bỗng nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm một viên đặt ở trong miệng, sau khi nhấm nháp, thong thả nuốt xuống, trong đầu giống như lại hiện lên lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Linh, anh nhịn không được tràn ra một nụ cười từ khóe môi như được dao khắc.


Thật đúng là ăn rất ngon, rất ngọt, thế nhưng người giống như anh vậy, chưa bao giờ xứng có được ấm áp và ngọt ngào này.

"Thiệu Hiên, chú có biết chú đang nói cái gì không? Anh có thể an bài người tự mình đi Việt Nam một chuyến, chú không cần thiết tự mình đi xử lý chuyện này."

Mạnh Thiệu Đình không đợi anh nói xong liền mở miệng ngăn lại, ánh mắt anh ấy lợi hại, lại mang theo kiên quyết như đinh đóng cột, khiến Mạnh Thiệu Hiên có hơi hoảng hốt, giống như lúc anh còn rất nhỏ, lúc đó anh hai cũng mới có mấy tuổi, anh ấy từng dẫn anh đi chơi đùa, sau đó bọn họ đều trưởng thành, anh biết thân phận của mình, dần dần xa lánh anh hai, chán ghét anh hai... Anh em bọn họ, còn không bằng người xa lạ.

Nhưng tóm lại, anh hai vẫn không muốn anh tự mình đi mạo hiểm, huyết thống tình thân, thật sự vẫn chém không đứt, mà những thứ này... đã đủ rồi.

"Anh hai, em nhất định phải đích thân đi xem thử, nhưng em cần anh giúp em, em không hiểu quy củ hắc đạo, cũng chưa bao giờ đi tới đó, anh từng làm ăn ở bên kia, giao thiệp rộng. Anh hai, cầu xin anh giúp em lần này."

"Thiệu Hiên, chú nói người phụ nữ kia bởi vì chú nên mới đắc tội Kim lão ngũ, dựa vào hiểu biết của anh, Kim lão ngũ là một kẻ buôn bán ma túy. Chú... có phải chú đã chạm vào thứ đồ chơi đó không?"

Nói xong lời cuối cùng, Mạnh Thiệu Đình đã khống chế không được, liền đứng lên. Trong con ngươi của anh có hoài nghi, có tức giận, nhưng cũng có lo lắng và hoảng loạn không che giấu được!


Thiệu Hiên cúi đầu hồi lâu, đột nhiên nâng môi cười, tròng mắt vô cùng rực rỡ, lại vẫn mang theo mấy phần mùi vị bất cần đời, "Anh hai, em còn chưa nghiện nặng, chờ em mang Tiểu Địch trở về từ Việt Nam, em liền đi cai ma túy!"

"Không được! Không được!" Mạnh Thiệu Đình có chút không thể tiếp nhận được tin tức này, không cần Thiệu Hiên nói, anh cũng biết vì sao nó lại dính vào thứ kia, nó không muốn nợ anh quá nhiều, nó cũng không muốn cảm giác đau đớn của mình lại nặng nề hơn!

"Thiệu Hiên, hiện tại anh lập tức sắp xếp chuyện cai nguyện của chú, chuyện của người phụ nữ kia, anh sẽ bảo An Thành an bài người đi xử lý giúp chú, chú cứ an tâm ở lại chỗ này! Chú đừng quên…!"

Anh bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, vai giống như hơi run hai cái, giọng nói chậm rãi hạ thấp, gượng ép mà lại đắng chát: "Bây giờ chú không phải chỉ có một mình, chú có gia đình, có vợ có con..."

"Anh hai, em đang muốn nói chuyện này với anh. Tiểu Địch vì em nên mới đắc tội với những tên khốn kiếp kia, bây giờ còn không biết sống chết như thế nào? Nếu như em không tự mình đi cứu cô ấy trở về, lương tâm của em sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Em biết đi vào trong đó rất nguy hiểm, em cũng không biết mình có thể có mệnh trở về hay không? Vì thế, em muốn cầu xin anh, xin anh chăm sóc bọn họ giúp em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận