Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tĩnh Tri lại trầm tư hồi lâu, cuối cùng cắn môi dùng sức gật đầu: “Em đồng ý, thằng bé còn nhỏ tuổi, đã xảy ra chuyện mấy lần, em thực sự không dám nghĩ tiếp theo nó có còn may mắn như vậy hay không? Không bằng đưa nó ra nước ngoài, chờ bên này của chúng ta kết thúc hết tất cả, Thiệu Đình... anh cũng dẫn em đi đi.”

“Đương nhiên, anh cũng không muốn ở lại chỗ này, chờ xử lý ổn thỏa mọi chuyện, chúng ta liền rời đi. Đến lúc đó...” Anh bỗng nhiên mỉm cười, cười đặc biệt rực rỡ xinh đẹp, hôn môi của cô: “Em sinh cho anh mấy đứa con, người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ, không bao giờ tách ra nữa...”

Tĩnh Tri cười tươi sáng một tiếng, xoay người vào trong lòng anh, cánh tay ôm cổ của anh, nằm ở trước ngực anh, tựa như làm nũng mở miệng: “Nhưng em không sinh được nữa? Nếu anh thật muốn ở cùng em cả đời, không xa không rời nhau, có lẽ sẽ không có con...”

Ở trong đêm tối, thoạt nhìn anh rất anh tuấn, cô nghiêng tai nghe tim đập có lực của anh, cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt cô, tựa như cô là toàn bộ thế giới. Cô thỏa mãn nói không nên lời, hạnh phúc nói không nên lời, những cảm giác cảm động tuyệt vời kia như hóa thành những luồng khí tràn ngập trong lòng cô, cô cảm giác cả người mình như sắp được hòa tan. Chín năm, đã chín năm, cô trải qua trăm ngàn sóng gió, anh xoay chuyển trăm ngàn lần, mới nắm chặt tay đối phương, mà may là chỉ có chín năm, chỉ là chín năm, không cần chờ đến tóc bạc trắng, không cần chờ đến răng rụng hết. Anh còn trẻ, cô cũng coi như còn xinh đẹp, anh còn có thể ôm cô đi khắp nơi, cô cũng còn có thể sinh con cho anh, vậy đã đủ rồi, đủ rồi


“Ai nói anh không có đứa nhỏ? Phi Đồng là con em, cũng là con anh, nhà họ Mạnh đã có hậu. Hơn nữa còn có anh cả, sau này anh cả cũng sẽ có con, chúng ta không có thì không có thôi. Nếu có đứa nhỏ, em yêu nó nhiều hơn, sẽ lạnh nhạt với anh.”

Anh vỗ vỗ lưng cô, nhẹ dỗ như đang trấn an. Trong lòng biết phụ nữ không có đứa nhỏ liền không có cảm giác an toàn, cô chắc hẳn cũng sẽ không ngoại lệ, bởi vậy nghĩ nghĩ, liền xoay người xuống giường, lại lục tìm trong bóng tối hồi lâu,

mới cầm một cái hộp nhỏ qua đây. Tĩnh Tri chống đỡ nửa thân thể, kinh ngạc nhìn anh: “Anh làm gì đấy?”

Anh ôm cô vào trong ngực, đắp kín mềm, sau đó cầm tay cô, như lơ đãng hạ tầm mắt, lại mang theo cưng chiều nồng đậm. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trên ngón áp út bên bàn tay trái có thêm thứ gì đó, nhịn không được giơ lên nhìn, lại phát hiện là một chiếc nhẫn kim cương. Trong lòng cô khẽ run, vừa nhìn sang lại phát hiện chiếc nhẫn này thoạt nhìn rất quen thuộc, giơ ở trước mắt, nhìn tinh tế hồi lâu, một dòng nước mắt nóng bỏng bỗng nhiên tuôn ra. Cô lập tức ôm lấy anh, nghẹn ngào lầu bầu: “Em không cần, em mới không cần nhẫn cưới này. Em vừa nhìn thấy nó, liền nghĩ đến tình cảnh kết hôn lúc trước với anh. Em vừa nghĩ tới quá khứ, trong lòng em liền khó chịu... em không muốn, cũng sẽ không cần...”

Chiếc nhẫn này, là vào lúc ban đầu bọn họ kết hôn, anh lạnh lùng đeo lên tay của cô.

Chỉ là Tĩnh Tri không biết, nhẫn cưới là Phó Chính Tắc tự mình chọn cho cô, vừa đúng 9.2 ca ra, là ngày sinh nhật của cô.


Anh nói với cô xong, cô liền sững sờ tại chỗ, tay vuốt ve cái nhẫn kia, không ngừng rơi lệ. Anh hiểu rõ khổ sở trong lòng cô, cũng hiểu rõ tưởng niệm và áy náy của cô với cha, nhưng anh chỉ ôm chặt cô không nói lời nào, bàn tay dán lên lưng đơn bạc của cô, nhẹ nhàng mơn trớn. Sức lực ấm áp truyền đến cuồn cuộn không ngừng, khiến cô dần dần an tĩnh lại, nước mắt ngừng, chỉ còn lại nghẹn ngào nhẹ nhàng, không ngừng lượn lờ trong phòng lớn như thế.

“Cha giao phó em cho anh, mà anh không có chăm sóc tốt cho em. Nhưng từ nay về sau, lão nhân gia ông ở dưới cửu tuyền nhìn chúng ta, anh sẽ không bao giờ làm ông ấy thất vọng nữa.”

“Em vẫn luôn rất muốn biết, vì sao cha lựa chọn anh cho em.”

Nghi vấn nghẹn ở trong lòng lâu như vậy, cuối cùng vẫn hỏi lên, Tĩnh Tri hơi dừng hô hấp lại. Mạnh Thiệu Đình trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cười: “Lại nói, ngay cả anh cũng không tin, nhưng thật sự chỉ là một chuyện rất nhỏ, cũng là


thật lâu sau này cha mới nói cho anh biết, anh cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tĩnh Tri lại càng tò mò hơn, đôi mắt lấp lánh ở trong đêm tối, nhìn đến anh nhịn không được liền mềm lòng.

“Lúc anh mới quen cha không lâu, có một lần tham dự tiệc tối từ thiện, có rất nhiều tinh anh trong giới kinh doanh, đại minh tinh, danh nhân ở các ngành các nghề tham gia, cũng quyên góp được rất nhiều. Anh không thích làm náo động, chỉ muốn trợ lý thay anh quyên một khoản tiền. Sau đó lúc tiệc tối kết thúc, cha đúng lúc đi ra theo phía sau anh, bên ngoài đại sảnh xanh vàng rực rỡ, ở nơi đỗ xe, có một ăn xin tuổi không lớn lắm không biết lần mò tiến vào từ khi nào, rất nhiều người có tiền có thế đi tới qua bên cạnh ông ta, nhưng cũng không có liếc ông ta một cái. Bảo vệ phát hiện liền thô lỗ đuổi ông ta đi, anh đúng lúc nhìn thấy, cảm thấy có chút quá phận, sau đó liền ngăn bảo vệ lại, đồng thời cho ông ta một chút tiền, để trợ lý dẫn ông ta đi ăn chút gì đó, sau đó trợ lý trở về nói cho anh biết, người ăn xin kia là một người mộc, ông ta cũng có một chút khả năng, bởi vậy liền làm chủ an bài ông ta làm một công nhân lắp đặt thiết bị ở dưới một gian hàng trang sức của công ty. Anh nghe xong cũng không để ở trong lòng, về sau cha nói cho anh biết chuyện này, anh mới lại nghĩ tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận