Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Editor: May

Bình Bình rũ mí mắt xuống, nhẹ nhàng mím môi: “Em không phải đau lòng cho anh, em chỉ là đau lòng em gái chịu nhiều đau khổ như vậy. An Thành, là chúng ta có lỗi với nhị thiếu, đợi khi chuyện này trôi qua, anh phải cùng em nói rõ ngọn nguồn chuyện này cho nhị thiếu và chị Tĩnh Tri, chịu đòn nhận tội. Làm người không thể không có lương tâm, em giúp anh lừa dối bọn họ, lương tâm của em cũng sẽ sống không yên ổn. Nếu như còn có biện pháp thứ hai, nếu như không phải anh còn biết lo lắng đến an nguy của nhị thiếu, dù như thế nào em cũng sẽ không đáp ứng anh làm như vậy...”

Bình Bình nói khóc không thành tiếng: “An Thành, anh phải thề với em, dù như thế nào, cũng không thể làm cho nhị thiếu gặp chuyện không may. Bằng không, chị Tĩnh Tri của em còn mang thai đứa nhỏ... Chị ấy phải làm sao bây giờ?”

***********************


Từ sau ngày nhìn thấy Mạnh Thiệu Tiệm ở bệnh viện, anh ta lại tới cửa thăm hỏi mấy lần. Bình Bình thấy anh ta càng lúc càng lớn mật càn rỡ, rốt cuộc vẫn nhịn không được len lén gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình, sau khi Mạnh Thiệu Đình nhận điện thoại, ngày hôm sau liền ngồi máy bay trở về thành phố A.

Bởi vì thành phố Lạc không có chuyến bay đến Úc, vì thế mỗi lần Mạnh Thiệu Đình trở về, đều là đi thành phố A trước, sau đó tự mình lái xe đi từ thành phố A đến thành phố Lạc. Hai thành phố cách nhau cũng không xa, qua cây cầu bắc ngang sông Trường Giang, chỉ thêm nửa tiếng đường xe là đến nơi.

Mạnh Thiệu Đình dừng xe xong, đi qua đường mòn trong vườn hoa, liền thấy được Tĩnh Tri.

Lúc đó chính là sáu giờ chiều, thời tiết nóng rút đi, ánh hoàng hôn mang theo một chút biếng nhác. Cô mặc một cái váy rộng lớn bằng bông của phụ nữ có thai, tóc cắt ngắn một chút, tùy tiện tết lại ở sau gá. Một cái ghế nhỏ được đặt mở ở dưới tàng cây, cô đang lười biếng nằm ở trên đó đọc sách.

Lúc này đang có gió nhẹ, thổi lay động ánh mặt trời thoáng qua, rơi vào trên mặt như sứ trắng của cô. Nốt đỏ dị ứng trên mặt đều rút đi, cả khuôn mặt cô giống như là trứng gà lột vỏ, da mặt rất mềm mịn. Mạnh Thiệu Đình trốn ở phía sau cây nhìn hồi lâu, thẳng đến khi người nằm ở nơi đó đọc sách mệt mỏi, lười biếng đưa tay ra vươn thắt lưng mỏi, lộ ra hai cổ tay như bạch ngọc, dùng giọng nói mang theo âm cuối vùng nam Giang Tô nhẹ nhàng gọi tên Bình Bình. Mạnh Thiệu Đình mới đi từng bước một tới, bưng trà lạnh bên cạnh ghế nằm đưa tới, cúi đầu nhìn cô, mặt mày mang theo một chút nụ cười yếu ớt: “Khát nước rồi hả?”

Tĩnh Tri đột nhiên cả kinh, lập tức ngồi dậy, trừng lớn một đôi mắt đen lúng liếng nhìn anh. Đôi mắt tràn đầy kinh hoàng và bất an: “Anh, sao anh lại tới đây?” Tĩnh Tri hoảng sợ nắm chặt vạt áo, anh là muốn tới ngả bài với cô, anh muốn ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác sao!Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé

Một chút ý cười ở đáy mắt Mạnh Thiệu Đình lập tức ngưng kết lại, lúc trước cô nhìn thấy anh đến, còn có thể lộ ra kinh hỉ không che giấu được, nhưng lần này sao lại giống như hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh!


“Sao, tôi đến thăm con gái của tôi, không được ư?” Anh tiện tay đặt tách trà sang một bên, dời ánh mắt đi chỗ khác, lạnh giọng mở miệng.

Lông mi Tĩnh Tri hơi rủ xuống, che giấu thần thái thất thố hoảng hốt nơi đáy mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải...”

Mạnh Thiệu Đình lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người ngồi xuống ở trên một cái ghế khác bên cạnh, Tĩnh Tri len lén giương mắt nhìn anh, ánh sáng loang lổ giống như bụi vàng rơi từ giữa cây xuống, rơi vào trên mặt của anh, liền mạ lên cả người anh một vầng sáng mê người và thần bí.

Anh mặc áo sơ mi đơn giản và hưu nhàn, tóc vẫn ngắn như cũ, đường nét tuấn mỹ và ngũ quan trên khuôn mặt kiên nghị lại cực kỳ thâm thú. Bởi vì vận động trong thời gian dài, màu da của anh là màu lúa mạch khỏe mạnh, càng làm cho anh thoạt nhìn nhiều thêm mấy phần mùi vị đàn ông. Ánh mắt Tĩnh Tri không dám dừng lại ở lại trên mặt của anh, cũng chỉ nhìn chằm chằm từ trên cằm anh trở xuống. Không biết là ánh mắt của cô quá chuyên chú, hay là anh vẫn rất quan tâm

cô, sau trầm mặc ngắn ngủi, anh cúi đầu ho khan một tiếng, giọng nói giống như tiếng gió xuyên qua rừng cây, tiến đến từ một nơi xa xôi, xa như vậy, nhưng lại... gần như thế.


“Nhìn đủ chưa?” Chân mày anh hơi nâng lên một chút, góc tối không nhìn thấy được ở nơi đáy mắt, có chút ý cười không thể nhận ra.

Mặt Tĩnh Tri lập tức ửng đỏ, nhanh chóng nâng lên nhìn anh một cái, lại vội vàng xoay qua chỗ khác. Tim cô đập rất nhanh, tóc mái che ở trên trán, có một tầng mồ hôi hột rất mỏng. Gió thổi qua bụi cây, mang theo một chút ái muội ấm áp, cô nhịn không được kéo vạt áo, cúi đầu thấp hơn, cắn chặt đôi môi.

Nhưng anh lại không nói gì, chỉ bưng cái tách của cô, chậm rãi uống trà.

Tĩnh Tri cũng có chút hoảng hốt, lúc còn trẻ đọc 《 Hồng lâu mộng 》, có một lần đọc được trong đó viết Bảo Ngọc và Lâm muội muội cùng nhau đi thăm hỏi Diệu Ngọc, Diệu Ngọc tự mình đưa tách lưu ngọc mình thường dùng cho Bảo Ngọc uống trà, về sau từng nghe một số người đọc giải thích sự liên quan trong đó. Cô vẫn luôn cho rằng, tâm tư Diệu Ngọc khéo léo, là cô gái hiền tài sinh ra từ nơi đất thiêng, chính là đang dùng phương thức như thế để biểu đạt thương nhớ ẩn sâu của cô đối với Bảo Ngọc đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận