Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

"Coi thường thái độ làm người của chúng tôi sao? Bản thân con gái mình làm những chuyện hạ lưu vô liêm sỉ, ngược lại, còn nói những điều khó nghe về nhà chúng tôi? Phó Chính Tắc, nhà họ Phó của các người cũng đường đường là một thế gia vọng tộc, lại nuôi dạy ra một đứa con gái có phẩm hạnh như vậy, theo tôi thì đứa nhỏ trong bụng kia, không chừng chẳng biết ai là cha của nó đâu!"

Mạnh phu nhân vốn là người háo thắng khi tranh luận, giờ phút này nghe Phó Chính Tắc trách móc mình một câu, không kìm được nên dứt khoát phá vỡ bộ mặt khách sáo, bắt đầu cao giọng ầm ỹ!

Tĩnh Tri gắt gao cắn môi, ngón tay được ba ba nắm ở trong lòng bàn tay lạnh ngắt gần như đông cứng, cô không sao có thể cất chân lên nổi để bước đi, ngược lại, cô lại bị ba ba đang bệnh nặng gắt gao nắm chặt lấy tay, từng bước một kéo đi ra ngoài.

Tuyết bay đầy trời, những lời mắng chửi không nghe thấy nữa, nhưng lại giống như đã in sâu vào trong lòng. Tĩnh Tri không một giọt nước mắt, chỉ có điều cô bị ba ba kéo đi, lảo đảo bước về phía trước. Ở giữa trời đất mịt mù toàn một màu trắng xoá, mà sao màu trắng ấy lại không sao che kín nổi cái thế giới dơ bẩn và đê tiện này.

"Tri Tri, không cần phải để ý tới những lời người đó nói, ba ba tin con." Phó Chính Tắc càng siết chặt tay con gái, ông vốn như một cái cây khô, việc đứng thẳng gần như cũng rất khó khăn, nhưng giờ phút này, ở nơi tuyết ngập sâu đến mắt cá chân, ông lại giống như ngọn núi, bước đi từng bước một đầy vững vàng, kiên định, vì chính đứa con gái mà mình yêu thương nhất, chống đỡ cho con một bầu trời an toàn nho nhỏ.

Tĩnh Tri không khóc nổi, chỉ ra sức gật đầu tuân lệnh: "Vâng! Ba..."

Cô không nói hết câu "Ba, con không hề làm những việc ấy. . ."

Phó Chính Tắc tim như bị đao cắt, lại cũng chỉ dùng sức gật đầu: "Tri Tri, về nhà, về nhà với ba ba."

Tĩnh Tri nắm chặt tay ba ba, trong bóng đêm tối đen, giữa cơn bão tuyết, trở về nhà.

Cho dù có gian nan, có khổ sở, có thương tâm, hay là sợ hãi đi chăng nữa, tóm lại, còn có sự yêu thương của cha mẹ mình, chắc chắn vẫn còn có nơi để mình có thể trú chân được.

Hai bóng dáng dựa vào nhau thân thiết, giữa trời đất bao la này, cái ta muốn, cũng chỉ là bờ vai che gió chắn tuyết, cái ta muốn, cũng chỉ là bàn tay ấm áp ủ ấm cho đôi tay mình.

Xe vất vả đi ở trong lớp tuyết đọng thật dày. Bầu trời đêm của thành phố được đèn đường thắp sáng, ra đến đường lớn thấy giăng đèn kết hoa, mới phát hiện hôm nay đã là Tết Nguyên Tiêu rồi.

Một đứa trẻ mặc áo bông tròn vo, đang vui cười đuổi theo mảnh giấy pháo đỏ tươi trên màu trắng của tuyết, rất hân hoan.

Xe đi chậm, Tĩnh Tri gục ở chỗ này nhìn ra ngoài, loáng thoáng, nhìn thấy một cậu bé nhìn rất đáng yêu nắm lấy một vốc tuyết rắc lên trên đầu một cô bé nhỏ hơn, cô nhóc tức giận oà lên khóc, cậu bé kia cũng vẫn cười hì hì ôm chặt cô bé nói dỗ dành: "Em đừng khóc, anh đây là đang tưới hoa, em chính là hoa của anh đấy!"

"Nào có ai lại dùng tuyết để tưới hoa, rất lạnh!"

"Em đã quên lời thày giáo dạy chúng ta rồi à, bây giờ làm đông lúa mạch che kín ba tầng, năm sau gối lên bánh màn thầu mà ngủ, lúa mạch non phải có tuyết, đến mùa mới có thể thu hoạch, em cũng phải rắc một chút tuyết mới có thể lớn nhanh lên được!"

"Lớn lên sẽ không được chơi đùa nữa, em không cần lớn lên."

"Ai nói thế, lớn lên chúng ta có thể kết hôn, anh mua cho em nhẫn kim cương thật lớn, lấy em về nhà làm vợ!"

Cô nhóc hì hì cười một tiếng, cậu nhóc kia ngơ ngác nhìn cô bé cười, cũng cười rộ lên theo.

Xe rời đi xa như vậy, Tĩnh Tri còn tại ngoái lại về phía sau để nhìn, rốt cục nước mắt liền rơi xuống, cô là hoa của ai đây? Ai là người sẽ rắc tuyết lên cô, để cho cô vui vẻ đây?

"Tri Tri, con có muốn ăn bánh trôi không? Ba ba mua bánh trôi cho con ăn nhé?" Phó Chính Tắc bỗng nhiên mở miệng, yêu thương nhìn con gái ở trước mặt, giờ phút này sắc mặt của ông hồng nhuận, ánh mắt lại sáng lấp lánh, không biết là có phải do trong xe hơi đầy ấm áp hay là do thế nào đó, nhưng thoạt nhìn thì thấy dáng vẻ tinh thần của ông rất tốt.

"Ba ba, để con đi cùng với ba nhé, được không?" Tĩnh Tri giữ lấy cánh tay ba ba, như một đứa trẻ làm nũng ba mình.

Phó Chính Tắc yêu thương vuốt ve mái tóc con gái, tựa như là bao nhiêu cũng không thấy đủ: "Tri Tri, mẹ con đang bệnh không được thông báo, sẽ không tốt cho bà ấy, con phải nhớ kỹ, cả đời phải đối xử với mẹ con thật tốt, biết không?"

"Vâng, ba ba. Đương nhiên là con sẽ đối xử với mẹ con thật tốt rồi!" Tĩnh Tri ra sức gật đầu, đỡ Phó Chính Tắc dự định cùng nhau đi xuống.

"Tri Tri ở trên xe chờ ba ba, bên ngoài lạnh lắm." Phó Chính Tắc đẩy tay cô ra, cười nói vẻ đầy cưng chiều.

"Ba ba, để con đi cùng với người..."

"Ta muốn đích thân mua bánh trôi cho con gái bảo bối của ta ăn, Tri Tri không cần xuống đâu, ba ba muốn đi một mình để mua cho con!" Ý cười của Phó Chính Tắc càng sâu, đứng ở bên ngoài xe đúng là bộ dáng tinh thần ông đầy hưng phấn. Tĩnh Tri nhìn thấy ba ba nói chuyện hơi thở sung mãn, cũng yên tâm: "Ba, vậy ngưòi phải trở về nhanh một chút nhé, con chờ ba."

"Ngoan." Phó Chính Tắc vươn tay, nhẹ nhàng vuốt má Tĩnh Tri, ánh mắt sáng trở nên thêm lấp lánh. Ông xoay người, thẳng lưng, đi về phía trước mấy bước, bỗng nhiên thẳng tắp ngã xuống, nằm sấp ở trên tuyết...

“Phịch”, một tiếng động vang lên, tuyết văng khắp nơi, bắn tóe lên cùng với những bông tuyết đang bay lượn trên bầu trời, tuyết hoà vào nhau, không còn phân biệt được rõ ràng...

Nụ cười của Tĩnh Tri vẫn còn treo ở trên mặt, ánh mắt cũng đã mở to đầy hoảng sợ.

Hai hàm răng của cô bắt đầu đánh nhau, ngồi ở chỗ đó muốn cử động cũng không thể cử động, hai tay níu chặt lấy chiếc ghế ngồi bằng da của xe ô tô, gắng gượng cử động mấy cái, nhưng lại vẫn là không sao động đậy nổi.

"Trời đất, nhị tiểu thư, lão gia bị ngã rồi !" Lúc này lái xe cũng mới kịp phản ứng, liền mở cửa xe nhảy xuống. Răng Tĩnh Tri đã va vào nhau lập cập, cũng không dám cử động, cô nhìn thấy lái xe chạy tới định đỡ ba ba dậy, nhưng vừa mới kéo ba ba đã buông ra đầy sợ hãi, đương nhiên ba cô lại ngã ở trong đống tuyết. Giờ phút này Tĩnh Tri nghe thấy trong cổ họng mình phát ra một thanh âm kỳ quái, phân tích hồi lâu, mới mơ hồ nghe ra là hai chữ ba ba...

Từ trên xe, Tĩnh Tri ngã lộn nhào xuống, vài bước đường ngắn ngủn, mà cô thậm chí cũng bị té ngã mấy lần, đến khi ngón tay chạm được vào bàn tay ba ba vẫn còn đọng lại chút ấm áp, trong hốc mắt của Tĩnh Tri nước mắt chợt trào ra, lăn xuống dưới, cô run run, bỗng chốc nhào vào trên người ba ba: "Ba..."

"Ba ba, ba đứng lên đi, chúng ta cùng nhau về nhà, cùng nhau về nhà đi, ba ba." Tĩnh Tri dùng sức lôi kéo cánh tay ba ba, nhưng mà, Phó Chính Tắc tựa như đang ngủ, cho dù cô có kéo ông, lay gọi ông thế nào đi nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui